Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1844. Ta Ban Lực Lượng Cho Ngươi


Đánh dấu
Ngọn lửa biến thành một tấm khế ước, phía trên cũng chỉ viết hai hàng chữ rất đơn giản:
[Ngươi có nhiệm vụ phụng dưỡng ta, ta sẽ ban cho ngươi lực lượng của Tử Vong.]
[Chúa tể Pháp tắc Tử Vong.]
Khế ước này là khế ước đơn giản nhất trong những khế ước mà Cố Thanh Sơn từng gặp được.
Thế nhưng nghĩ tới việc người tạo thành bản khế ước này chính là Chúa tể Pháp tắc Tử Vong thì chắc chắn không có người nào dám vi phạm.
Trừ khi kẻ đó không muốn sống nữa.
Cố Thanh Sơn khen: "Thật sự là một khế ước đơn giản và rộng rãi, ta ký."
Hắn đưa tay đặt lên trên tấm khế ước kia.
Phừng...
Khế ước biến thành một ngọn lửa, nhập vào trong cơ thể của Cố Thanh Sơn.
Cảnh tượng xung quanh đều biến mất.
Cố Thanh Sơn lại cảm thấy chân mình đang giẫm trên mặt đất.
Hắn đã trở về.
Một giọng nói ẩn chứa sự kinh ngạc vang lên:
"Rod, ngươi đã ký khế ước với Chúa tể Pháp Tắc rồi sao?"
Cố Thanh Sơn cảm giác trái tim mình trầm xuống, thế nhưng sắc mặt lại không thay đổi mà quay đầu lại.
Hắn liền thấy Reneedol ngồi xổm cạnh Mạc và đang quan sát hắn.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: "Đúng vậy, ban nãy cô đuổi theo những người kia, sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
Reneedol đưa cánh tay bị thương đang chảy máu ra, mà thiếu nữ bên cạnh cũng đang chữa thương cho nàng ta.
Reneedol nói: "Những người kia nghe theo mệnh lệnh của một kiếm khách tên là 'Quỷ Đỏ', hắn ta muốn giết sạch người của thung lũng thế giới chúng ta."
" 'Quỷ Đỏ' sao? Tại sao hắn ta lại muốn giết chúng ta?" Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ bàng hoàng.
"Bởi vì hắn ta sợ hãi lực lượng của thung lũng thế giới, muốn thừa dịp trận tai họa pháp tắc này mà giết chết chúng ta." Reneedol nói.
"Vậy cô..."
"Ta không phải là đối thủ của hắn ta, cố gắng lắm mới có thể trở về. Chỉ sợ nơi này cũng không an toàn, chúng ta phải chạy trốn ngay lập tức." Trong giọng nói của Reneedol ẩn chứa sự sợ hãi.
"Hừ, hiện tại lực lượng của chúng ta đã khôi phục, nếu tên 'Quỷ Đỏ' kia dám tới thì chúng ta sẽ giết chết hắn ta." Atley nói với giọng tức giận.
Thế nhưng Mạc lại rất tỉnh táo, nói: "Vừa rồi Reneedol nói với ta, tên 'Quỷ Đỏ' kia là kiếm khách xếp hạng thứ bảy, mấy người chúng ta có lẽ cũng chưa chắc đánh thắng được hắn ta. Đặc biệt là hiện giờ thương thế của ta còn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ sẽ làm liên lụy tới mọi người."
Nước mắt của Reneedol chảy ra, cúi đầu nói: "Mạc, huynh đừng lo lắng quá, hiện tại chúng ta sẽ đưa huynh đi, tuyệt đối sẽ không để truyền thừa của thung lũng thế giới bị tên kiếm khách kia cắt đứt. Reneedol ta thề, phải giúp cho huynh sống sót!"
Mạc nhìn nàng ta với ánh mắt kinh ngạc, rồi nắm chặt lấy tay của nàng ta.
"Yên tâm đi, Reneedol, ta sẽ nhớ kỹ cái tên Quỷ Đỏ kia. Chờ ta khôi phục lại, chúng ta sẽ tìm được hắn ta rồi báo thù!" Mạc nói.
Reneedol lau nước mắt, cười khổ: "Hắn ta quá mạnh, chúng ta không đánh lại."
"Reneedol, muội hãy yên tâm, có một ngày, ta sẽ giết chết hắn ta." Mạc nói với giọng kiên định.
"Ta tin tưởng huynh..." Reneedol ôm Mạc, rồi cõng Mạc lên lưng, nói: "Chúng ta không thể chết ở đây được, bởi vì chúng ta chính là những người cuối cùng của thung lũng thế giới. Mau đi thôi!"
Trong những lời này ẩn chứa sự đau đớn và buồn khổ.
Ngay cả ba thiếu niên bên cạnh cũng xuất hiện vẻ mặt căm uất.
Cố Thanh Sơn nhìn mọi người, lại nhìn về phía Reneedol.
Bỗng nhiên, Sơn Nữ trong thức hải lên tiếng với giọng hơi kỳ lạ: "Năng lực của người này, ta cảm thấy..."
Lạc Băng Ly trầm tư, nói tiếp: "Biểu hiện vừa rồi của người này... làm cho ta cảm thấy thật quen thuộc."
Địa kiếm kết luận: "Xong rồi, người này đã biết cách sử dụng kỹ xảo diễn xuất của Cố Thanh Sơn."
"A..." Lạc Băng Ly và Sơn Nữ đều giật mình hiểu ra.
Triều Âm cũng kêu một tiếng, ý là chuyện này sẽ rất phiền phức.
Cố Thanh Sơn nghe đám kiếm linh trò chuyện mà xoa xoa thái dương, cảm thấy tinh thần hơi mệt mỏi.
Một lát sau...
Reneedol cõng Mạc, bay trên vùng hoang dã, tiến thẳng tới hướng Bắc.
Các thiếu niên thì theo sát phía sau nàng ta.
Phương Bắc...
Cố Thanh Sơn yên lặng.
Nơi cực bắc là một nơi hoang vu không có người ở, là nơi ẩn cư của Ma La Thiên Vương - "kiếm khách đệ nhất thiên hạ" trong truyền thuyết.
Đó cũng là lời khi trước mình nói cho Reneedol.
Mà Reneedol cũng tin.
Nàng ta không từ bỏ Mạc, cũng không từ bỏ việc tới phương Bắc tìm hiểu tin tức chân thật.
Hiện tại nàng ta đã biết câu tục ngữ “một công đôi việc” là như nào rồi.
Đợi tới khi nàng ta học được cách lừa gạt...
Không, phải nói là, chờ tới khi nàng ta hiểu được cách vận dụng chiến lược của nghệ thuật ngôn ngữ, chẳng phải là sẽ khó chơi hơn hiện tại gấp mấy lần luôn sao?
Chẳng lẽ tại thời đại Tuyên Cổ, cô gái kinh khủng này bởi vì học tập kỹ năng của ta nên mới trở nên đáng sợ như vậy?
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ, dần dần cảm thấy rất là đau đầu.
Không được, mình phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này mới được...
Cố Thanh Sơn vừa chạy theo đám người, vừa nghĩ cách xử lý tình hình hiện tại.
Sau lưng hắn, một luồng lửa màu đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Họ đi thẳng tới hướng Bắc.
Đám thú pháp tắc từ bỏ việc chiến đấu, thế giới dần khôi phục lại bình thường.
Mạc vẫn còn đang bị thương, cho nên tốc độ của mọi người rất chậm.
Cũng may người chịu trách nhiệm chữa trị của đội đã khôi phục lực lượng, mỗi giờ đều chữa trị cho Mạc một lần.
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, vết thương của Mạc đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Cảm ơn, Thất Nhược." Mạc nói.
"Không có gì, hi vọng huynh sẽ mau khỏi." Cô bé kia vừa lau mồ hôi vừa nói.
Tên của nàng ta là Thất Nhược, là cô bé nhỏ tuổi nhất trong sáu người.
Sáu người...
Rod, Mạc, Atley, Reneedol, Thất Nhược, Xích Hộc.
Ba nam ba nữ.
Trong ba cô gái, Reneedol mạnh nhất, Thất Nhược thì chuyên về chữa trị, Xích Hộc thì chuyên về việc phụ trợ chiến đấu.
Giữa trưa.
Sáu thiếu niên dừng lại, tìm nơi thoáng mát để tạm thời nghỉ ngơi.
"Để ta làm bữa cho." Cố Thanh Sơn nói.
Tài nấu nướng của Rod thì không thể chê được, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì.
Reneedol lại trầm tư, rồi đứng dậy nói: "Hay là để ta hỗ trợ đi."
Hình như mình cũng hiểu về việc nấu nướng, vả lại tay nghề cũng không thấp nữa.
Cố Thanh Sơn vui vẻ trả lời: "Quá tốt rồi, đợi ta đi săn một con nai con đáng yêu, rồi ta sẽ phụ trách việc lột da, còn cô hãy giúp ta mổ lấy nội tạng đi."
Nai con đáng yêu...
Mổ... nội tạng...
Reneedol nghĩ về cảnh tượng đó thì yên lặng từ bỏ kỹ năng nấu nướng.
Nấu nướng là một chuyện rất nhàm chán, mình không thể dùng thời gian và công sức quý giá vào phương diện vớ vẩn này được.
Sắc mặt nàng ta không thay đổi, nói: "Rod, hay là ngươi làm một mình đi, ta cảm thấy mình nên ở lại chăm sóc Mạc thì tốt hơn."
Cố Thanh Sơn giật mình, nói: "Ừ phải, sức khỏe của Mạc là quan trọng nhất. Cô hãy chăm sóc Mạc đi, ta đi săn."
Mặc dù nàng ta có được mọi kỹ năng của mình, thế nhưng vẫn không phải là mình.
Có nhiều thứ thích hợp với mình, nhưng chưa chắc đã phù hợp với nàng ta.
Khi trước nàng ta đã nuốt sạch lực lượng của Đại trưởng lão rồi mà, vậy bây giờ tình trạng của nàng ta là sao đây?
Có hai loại khả năng.
Một, đồng thời có được lực lượng của Đại trưởng lão và mình.
Hai, đã mất đi lực lượng của Đại trưởng lão, chỉ còn lực lượng của mình.
Nếu như đáp án là một, như vậy thì quá kinh khủng.
Nếu đáp án là hai, thế thì phải nghĩ cách để cho nàng ta chủ động từ bỏ lực lượng của mình.
Cố Thanh Sơn vừa suy nghĩ, vừa đi về phía hoang dã.
Xích Hộc gọi với tới: "Có thể đừng bắt nai con đáng yêu hay không?"
Thất Nhược cũng xuất hiện vẻ mong đợi.
Cố Thanh Sơn không quay đầu lại, trả lời: "Thôi được, buổi trưa hôm nay sẽ không ăn thịt hươu."
Không đợi mấy cô gái yên tâm lại thì hắn đã nói tiếp: "Trưa hôm nay chúng ta sẽ ăn mấy con thỏ đáng yêu."
Nói xong, bóng người lấp lóe, bay về phía bên kia.
Thất Nhược và Xích Hộc đều cứng người lại.
Con thỏ đáng yêu...
Xin ngươi đừng nói như vậy có được hay không? Ngươi nói vậy thì ai đành lòng ăn được nữa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận