Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1908. Dưới Nước (2)


Đánh dấu
Đại Ca nói: “Nữ Thần Che Chở là nữ thần có sức mạnh phòng ngự mạnh nhất trong vạn thần. Thần điện của nàng thật ra nằm gần vị trí trung tâm của di tích Vạn Thần điện.”
“Cho nên?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca thở dài: “Năm đó, tôi đã từng thăm dò di tích Vạn Thần điện nhưng xa nhất cũng chỉ đến nơi này, cũng không tiếp tục dò xét nữa. Cậu có biết tại sao không?”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nơi này là thần điện Nữ Thần Che Chở, nằm bên trên một mạch nước ngầm...”
Hắn giật mình phản ứng lại, dùng vẻ mặt dò hỏi để nhìn Đại Ca.
Đại Ca gật đầu nói: “Đúng, nơi này thật ra không phải mạch nước ngầm. Chính xác mà nói, một nửa di tích Vạn Thần điện là nằm trên mặt nước, một nửa còn lại là nằm dưới mặt nước.”
“Tại sao lại như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cũng không biết.” Đại Ca đáp: “Thật ra, tin tình báo mà tôi biết được đều đến từ một nửa di tích nằm trên mặt nước, nhưng bên trong di tích nằm dưới mặt nước còn có bí mật gì, tôi hoàn toàn không biết.”
“Lúc trước vì sao anh không tiếp tục tìm kiếm?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bởi vì lúc đó tôi đã thành lập thời đại mới, ngày nào cũng phải đối mặt với việc tận thế xâm nhập, những gì trong quá khứ cũng không cần biết quá nhiều. Dù sao bọn chúng cũng cách thời đại của tôi quá xa, chẳng có ý nghĩa gì.” Đại Ca nói.
Điều này cũng đúng.
Thời đại Tuyên Cổ đã qua, thời đại chúng thần cũng kết thúc. Cho dù trước thời đại chúng thần còn có một thời đại khác, nó cũng quá xa vời, hoàn toàn chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với thời đại của Đại Ca.
Lúc đó, Đại Ca muốn tập trung tinh lực ứng đối các loại tận thế.
“Dưới nước... A?” Cố Thanh Sơn thấp giọng.
“Đúng rồi, tôi biết rõ những gì phát sinh trên mặt đất, một nửa Vạn Thần điện nằm trên mặt nước tôi cũng đã thăm dò qua, cũng không có quá nhiều tin tình báo liên quan đến thời đại đó. Bây giờ chúng ta hãy thử thăm dò dưới nước, xem có thu hoạch gì hay không.” Đại Ca nói.
Hai người nhìn nhau, biểu hiện đều thận trọng.
Quái vật kia đã tiềm phục bên trong Vạn Thần điện, như vậy nó rất có thể đã trốn ở bên trong di tích dưới mặt nước.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù đoán sai, hai người cũng có khả năng từ bên trong di tích dưới mặt nước tìm được một chút tin tình báo liên quan đến thời đại đó.
Trong thời khắc mấu chốt, bất kỳ một tin tình báo nhỏ nào cũng có được tác dụng rất lớn.
“Tiểu Tịch lăn lộn ở đây đã lâu, không biết cô ấy có từng xuống dưới nước xem qua không.” Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca đáp: “Tôi đã từng hỏi cô ấy, cô ấy nói ở dưới nước không quá sâu có một thánh điện. Càng đi xuống sâu hơn lại càng có rất nhiều kiến trúc cổ đại. Nhưng cô ấy cảm nhận được nguy hiểm, cho nên cũng không chui xuống quá sâu.”
“Được rồi, chúng ta đi xem một chút.”
Cố Thanh Sơn quyết định.
Hai người bước ra khỏi mật thất, dọc theo con đường đi thẳng đến mép hòn đảo.
Cố Thanh Sơn nhìn mặt nước đằng xa.
Dòng nước chảy xiết không ngừng dưới lòng sông. Ở đó là một vùng tối tăm tĩnh mịch, khiến cho người nhìn sinh ra một cảm giác sâu không lường được.
Vạn Thần điện bị chôn dưới đất.
Như vậy, thời đại của di tích này có phải nằm ở một nơi sâu hơn cả lòng đất hay không?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, Đại Ca bỗng nhiên truyền âm: “Nếu có một vật đang nhìn chăm chú chúng ta, chúng ta lặn xuống nước thăm dò di tích, vậy nó sẽ nghĩ như thế nào?”
Cố Thanh Sơn nói: “Chuyện này nhất định phải chờ chúng ta nhảy xuống thì mới biết được.”
Nói xong, hắn nhảy xuống nước trước.
Nước sông lạnh thấu xương, đến mức có thể đóng băng hết thảy.
Tõm.
Đại Ca cũng nhảy xuống.
Khi hai người đang chuẩn bị lặn, cả hòn đảo bỗng nhiên chấn động.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đại Ca hỏi.
Cố Thanh Sơn đã sớm thả ra thần niệm, quan sát chung quanh hòn đảo.
“Phiền phức rồi.” Hắn nói nhanh.
Chỉ thấy đủ loại phế phẩm từ trong nước nổi lên, thậm chí là thi thể, mảnh vỡ của tòa nhà, và một số vật thể hư hỏng chẳng biết công dụng.
Vật thể vỡ nát của Lục Đạo đã thuận theo dòng sông hướng đến Đảo Che Chở.
“Mấy thứ này rất phiền phức, còn có rất nhiều thứ dính khí tức tận thế. Một khi để chúng lan ra, hậu quả khó mà lường được.” Đại Ca cau mày nói.
“Chúng ta ra tay thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người bay ra khỏi mặt nước, lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng chờ những vật kia đến gần.
Tâm Cố Thanh Sơn dần dần chìm vào đáy cốc.
Hắn nhìn Đại Ca, biểu hiện của Đại Ca cũng rất ngưng trọng.
Vừa định xuống nước thăm dò, kết quả lại phát sinh chuyện này.
Con quái vật đang giám sát mọi thứ dường như không cho phép bọn họ xuống dưới nước thăm dò bí mật của nó.
….
Uuuuuu.....
Tiếng kèn kéo dài vang lên.
Tùng đội từng đội người khổng lồ sải bước chạy đến bên cạnh bờ sông, các tinh linh cũng cưỡi những con dã thú lao đến ven bờ Đảo Che Chở.
Toàn bộ Đảo Che Chở như tỉnh lại.
Tiểu Tịch cùng với Reneedol bay đến cùng một lúc, rơi xuống bên cạnh Đại Ca và Cố Thanh Sơn.
“Tại sao lại có nhiều rác rưởi tận thế như thế?” Tiểu Tịch cau mày nói.
Trên dòng sông, đủ loại đồ vật linh tinh đang trôi thật nhanh về phía Đảo Che Chở.
Cố Thanh Sơn đeo găng tay vào, tùy ý chọn một mục tiêu công kích, cách không đánh ra một quyền.
Đùng.
Cách đó mấy trăm trượng, một khúc gỗ đang trôi nổi bắn lên, sau đó rơi xuống một vật thể khác, phát sinh va chạm liên tiếp.
Chỉ thấy khúc gỗ bỗng nhiên vỡ ra, một luồng sương mù màu đỏ sậm bay lên, lơ lửng trên mặt nước.
Sương đỏ vẫn không tản đi, cứ lơ lửng trên mặt nước mãi.
Phàm là vật thể nào trôi qua chỗ sương đỏ, tất cả đều bị thủng trăm ngàn lỗ, giống như bị châm nhỏ đâm trúng.
“Hiển nhiên đây chính là… dư âm của tận thế.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn lại lấy ra một cây cung, rút một mũi tên, sau đó kéo cung.
Pằng!
Mũi tên bay ra ngoài, trúng phải một cái rương mới trôi ra từ sương đỏ.
Cái rương nổ tung, một đám côn trùng phát ra ánh sáng huỳnh quang ào ào bay ra.
Đám côn trùng này có gương mặt của con người. Chúng bay khoảng mấy giây giữa không trung thì cơ thể dần dần tiêu tán.
Những người khác không phản ứng gì, nhưng sắc mặt Đại Ca lại thay đổi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Anh sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đây là một loại tận thế gọi là “dị hóa”. Chính nó đã tạo thành tổn thương cực lớn cho thời đại của tôi năm đó. Còn nữa, vừa rồi chỉ là một ít dư âm của nó. Hơn nữa, nên đám côn trùng dị hóa mới chết nhanh vậy. Nếu không, không biết cả hòn đảo này còn sống được bao nhiêu người.” Mồ hôi đổ trên trán Đại Ca, hắn ta lặng lẽ truyền âm cho Cố Thanh Sơn.
Lúc này, một số đầu lĩnh của tộc tinh linh quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Thần linh của chúng ta, ngài chính là chủ nhân tôn quý nhất, xin ngài hãy hạ thần dụ xuống.”
Đại trưởng lão tộc tinh linh thành kính nói.
Cố Thanh Sơn nhìn những tinh linh trước mặt, trong lòng có chút cảm giác khác thường.
Chủng tộc này thật thú vị. Cho dù tất cả đều biến thành nô lệ, nhưng khi đối mặt với chủng tộc khác vẫn là dáng vẻ vênh vang, đắc ý.
Có điều vì bị hắn đánh cho tơi bời, sau đó lại biết được thân phận Tử Thần của hắn, nên bọn họ chỉ duy trì vẻ thành kính tột độ với một mình hắn.
Quả thật, bảo bọn họ đi hướng Đông, bọn họ tuyệt sẽ không đi hướng Tây.
Đây là một chủng tộc hoàn toàn sùng bái cường giả, coi trọng thân phận.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm: “Bây giờ ta không dùng các ngươi được. Tình huống rất nguy hiểm, cần chúng ta đích thân xác minh.”
Đại trưởng lão tộc tinh linh cúi người nói: “Thần linh trên cao, chuyện điều tra tình huống, chúng ta có thể chia sớt với ngài.”
Ông ta phất tay ra sau lưng.
Một tinh linh bay ra ngoài, giẫm lên mặt nước, bước chân linh hoạt cực kỳ có nhịp điệu. Gã tránh đi rất nhiều vật thể rác rưởi của Lục Đạo đã dính khí tức tận thế, xâm nhập vào bên trong, sau đó biến mất ở khu vực thượng du.
Mấy phút sau, tinh linh kia nhanh chóng trở về.
Đại tộc trưởng tộc tinh linh đắc ý nói: “Thần linh trên cao, đây là trinh sát linh hoạt nhất của chúng ta, không có cạm bẫy nào có thể tổn thương được y.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận