Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1763. Hoàng Tuyền Kiếp


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn đứng trên một nhánh cây.
Khi toàn bộ thế giới xuất hiện trước mắt hắn, chuẩn bị hóa thành hiện thực thì hắn đã phát hiện mình đang đứng trên nhánh cây này.
Nhưng là nhánh cây thấp nhất.
Cúi đầu nhìn xuống, nước sông Vong Xuyên mờ nhạt đang chảy qua.
Chỉ cần không cẩn thận là sẽ ngã xuống sông, lập tức hóa thành người chết, quên đi tất cả quá khứ.
Cố Thanh Sơn vững vàng dẫm lên cành cây, đưa tay nắm lấy cành cây quanh đó, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên cành cây trơ trọi cũng không được mấy chiếc lá, nhưng mà lại có không ít người chết treo ngược.
Từ trong thiên địa, một minh ngộ mới hiện lên trong lòng:
Không thể dùng thủ đoạn.
Không thể dùng thủ đoạn? Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ.
Lúc này Địa kiếm hỏi: “Có muốn bay thẳng lên hay không?”
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần nói rằng: “Không thể bay, cái cây này là do pháp tắc Lục Đạo tạo thành, phương thức dùng thủ đoạn sẽ bị pháp tắc bác bỏ, phán định thất bại.”
“Công tử, vậy phải làm sao?” Âm thanh của Sơn Nữ vang lên.
“Leo lên đi.” Cố Thanh Sơn nói ngắn gọn.
Hắn vịn vào cành cây, từng chút một leo lên cành cây cao.
Rất nhanh, hắn đã cách xa nước Vong Xuyên.
“Không ngờ, Tinh Hà kiếp của Thánh Tuyển Hoàng Tuyền lại là thế này.”
“Công tử cẩn thận một chút.” Sơn Nữ nói.
Cố Thanh Sơn giữ tỉnh táo, nhanh chóng leo lên cành cây.
Một khắc nào đó, hắn bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay trên nhánh cây phía trước, có một thi thể treo cổ.
Bên cạnh thi thể là cành cây rậm rạp, không có đường khác có thể đi.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nhìn lên trên.
Chỉ thấy trên những con đường phải đi qua đều treo đầy thi thể.
Không thể dùng thủ đoạn.
Trong lòng Cố Thanh Sơn nói thầm lời nhắc của pháp tắc, chậm rãi leo lên trước mặt thi thể.
Thi thể giật giật, dần dần thức tỉnh.
Nhìn qua, lúc còn sống nó ắt hẳn là một người đàn ông tu hành, trên người vẫn còn mặc đạo bào.
“Ồ... Đã lâu không có ai Thánh Tuyển Hoàng Tuyền, người tu hành.” Thi thể nói.
Cố Thanh Sơn chậm rãi đứng lên thân cây, nói: “Không biết ngươi có thể tránh ra một chút không? Ta muốn đi qua.”
Thi thể kia nở nụ cười khó hiểu, đánh giá Cố Thanh Sơn.
“Thiếu niên... Thực sự là tuổi còn nhỏ, bỏ đi, ta sẽ nói cho ngươi biết. Nơi này là đường Thánh Tuyển của Hoàng Tuyền, ngươi phải bỏ ra cái giá lớn để mua chuộc ta, cho đến khi ta thỏa mãn thì ngươi mới có thể đi qua chỗ này.”
“Nếu như ta không có gì cho ngươi thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thi thể lộ ra vẻ hoài niệm, nói: “Trước đây thực lực của ta cũng không thua kém Tinh Hà Thánh Nhân là bao, chỉ là không thể đi qua kiếp nạn này nên mới mắc kẹt lại đây.”
Nó nhìn Cố Thanh Sơn, âm thanh trở nên vài phần ngoan độc:
“Ở đây, ta là bất tử. Nếu như ngươi thực sự không nghe lời thì chuẩn bị đi chết đi, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
Cố Thanh Sơn nói, hời hợt đánh ra một quyền.
Bất Chu – Sơn Khôi!
Thi thể vốn đã cầm một cây thước ngọc, nhưng sau một quyền này thì đột nhiên dừng lại.
Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm, cố sức chém một nhát vào dây leo treo thi thể.
Dây leo bị chặt đứt.
Thi thể lăn dọc theo thân cây, ngã xuống.
Tõm!
Thi thể rơi vào dòng Vong Xuyên, chìm nổi vài lần đã không còn thấy tăm hơi.
“Đây là chuyện gì?” Địa kiếm hỏi.
“Không rõ ràng lắm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không rõ ràng lắm?” Địa kiếm âm thầm nói.
“Pháp tắc chỉ nói với ta một quy tắc, đó chính là không thể dùng thủ đoạn, ta đoán mua chuộc thi thể này cũng thuộc phạm trù thủ đoạn.” Cố Thanh Sơn nói.
Địa kiếm nói: “Nói như vậy, chỉ cần ngươi vừa đồng ý trả giá lớn thì lập tức mất đi tư cách?”
“Đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cắt đứt dây leo không tính là dùng thủ đoạn sao?” Địa kiếm hỏi.
Cố Thanh Sơn kiên nhẫn giải thích: “Khi gặp chướng ngại vật trên đường, nếu như ngươi lướt qua chứng ngại vật thì có thể sẽ bị nhận định là dùng thủ đoạn, nhưng ngươi vì tiến lên mà diệt trừ chướng ngại vật, vậy nhất định sẽ không bị tính là dùng thủ đoạn, bởi vì đây là biện pháp ngu ngốc nhất.”
Vừa dứt lời, một cảm ứng không rõ ràng từ đại thụ truyền đến.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt, cảm ứng một lát.
Hắn kinh ngạc nói: “Ta độ kiếp thành công rồi.”
“Cái gì? Dễ như vậy?” Địa kiếm khó hiểu.
“Đúng, có thể đi qua thi thể thứ nhất thì tính là miễn cưỡng hoàn thành, có thể đi về rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Miễn cưỡng hoàn thành... Nếu như ngươi không quay về thì sao?” Địa kiếm hỏi.
“Càng lên cao, lực lượng Lục Đạo lấy được sau khi độ kiếp sẽ càng mạnh.” Cố Thanh Sơn nói.
Địa kiếm không nói.
Không cần nói thêm gì nữa, Cố Thanh Sơn nhất định sẽ tiếp tục đi lên.
Quả nhiên Cố Thanh Sơn nói: “Ta muốn tiếp tục đi lên, biết đâu có thể do thám một chút chuyện quá khứ từ miệng của những kẻ đã chết này.”
Hắn thu kiếm, tiếp tục leo lên trên.
Cái cây này chỉ có cành khô chằng chịt, lại ẩm mốc trơn trượt, lúc bò lên Cố Thanh Sơn phải vô cùng cẩn thận.
Trong hoàn cảnh kỳ quái như vậy, có quỷ mới biết còn gặp phải cái gì.
Rốt cuộc, hắn thoát khỏi khúc dưới cùng của thân cây, đi đến trước mặt thi thể thứ hai.
Đây là một thi thể nữ.
“Xin cho ta đi qua, ta không muốn làm chuyện dư thừa.” Cố Thanh Sơn nói.
Thi thể nữ cứ treo ngược ở đó, nhìn hắn chằm chằm, không hiểu nói: “Trong Thánh Tuyển, rất hiếm khi có người chọn thế giới Hoàng Tuyền, mọi người đều sẽ chọn Thú Vương giới hoặc là Thiên giới, vì sao ngươi lại chọn thế giới Hoàng Tuyền?”
Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: “Vì ta thấy khá chắc chắn, còn ngươi?”
“Ta chủ yếu là muốn đi con đường mà rất ít người đi, nhưng cuối cùng lại thất bại.” Thi thể nữ nói.
“Tại sao ngươi lại thất bại?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thi thể nữ thở dài nói: “Ta lựa chọn Hoàng Tuyền làm thế giới của mình, nhưng trong Tinh Hà Kiếp ta lại vô cùng tham lam, muốn đi qua tầng thứ ba, kết quả lại bị giết chết... ta cứ như vậy, vĩnh viễn dừng lại tại đây.”
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cành cây cách thi thể nữ không xa, quả thực có treo một thi thể khác.
Cố Thanh Sơn nói: “Cho nên ngươi bị treo ở đây, định ngăn cản ta tiếp tục leo lên?”
“Không.” Thi thể nữ nói.
Cố Thanh Sơn khẽ run.
Thi thể nữ nói: “Người trên thân cây này đều mong muốn giữ lại người đến sau, như vậy sẽ khiến cho bọn họ nghĩ rằng thất bại của bọn họ cũng chẳng đáng là gì.”
“Ta hiểu.” Cố Thanh Sơn gật đầu.
Thi thể nữ tiếp tục nói: “Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện. Trên thân cây này, phạm vi công kích của mỗi người chỉ có mấy trượng trước người mình mà thôi, cho nên ngươi chỉ cần cẩn thận một chút thì có thể tự bảo vệ mình rồi quay về, đó là không thành vấn đề.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cảm ơn ngươi nói cho ta biết chuyện này, ngươi muốn...”
“Ta ở lại đây được rồi, ta hy vọng mình có thể đi đầu thai.” Thi thể nữ nói.
Cố Thanh Sơn thoải mái nói: “Việc này ta có thể giúp ngươi.”
Hắn rút trường kiếm ra.
“Cuối cùng, còn có điều gì muốn nói không?” Hắn hỏi.
Thi thể nữ sầu não nói: “Tu hành mấy nghìn năm, cuối cùng lại nhận lấy kết cục như vậy, ta thật sự không biết rốt cuộc lục đạo là thế nào. Ta chỉ muốn trở nên mạnh hơn, tại sao lại phải chịu những thứ này?”
Cố Thanh Sơn trầm tư một lát, nói: “Không có ai biết nguyên nhân, nhưng đây là con đường mà người tu hành phải đi. Để trở nên mạnh mẽ, chỉ có thể liều cả tính mạng, sau này ra sao, lục đạo có bí mật gì, chỉ khi cường đại hơn nữa mới có tư cách nhìn thấy.”
Thi thể nữ gật đầu, mệt mỏi nói: “Đưa ta đi đi, nguyện kiếp sau không làm người tu hành nữa.”
Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: “Lên đường thuận lợi, ta hy vọng kiếp sau ngươi sẽ gặp may mắn.”
Trường kiếm vung lên.
Thi thể nữ rơi xuống, chìm vào Vong Xuyên, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng.
Cố Thanh Sơn thở dài, đi qua vị trí thi thể nữ từng chiếm cứ trước đây, tiếp tục leo lên trên.
Chẳng biết tại sao, tâm trạng hắn lại hơi nặng nề.
Người tu hành vĩnh viễn khác với những chức nghiệp khác.
Không có chức nghiệp nào mà lúc thăng cấp lại bị sét đánh hằng ngày, chịu đựng đủ loại kiếp nạn, bị tàn phá, thậm chí nhiều lần gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận