Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1784. Đi Tới Thế Giới Ác Quỷ (1)


Đánh dấu
Hắn đã đánh bại Thương Vô Chương, đối mặt với Quỷ Đỏ tại thế giới Thánh Linh, thậm chí thông qua Tế Vũ đã được chứng kiến Quỷ chủ chống lại Vực Sâu Vĩnh Hằng, sau đó lại chạy bán sống bán chết.
Nếu như Cố Thanh Sơn có thể thấy biểu hiện kỳ lạ của Hồng Nghĩa Quyết, sau đó dùng toàn bộ công năng bộ não suy nghĩ về việc này thì có lẽ sẽ liên tưởng tới một vài chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng, vào lúc này Cố Thanh Sơn vẫn đang ở trong trạng thái vong ngã. (: trạng thái quên đi mọi thứ kể cả bản thân.)
Hắn nhắm chặt hai mắt, dùng toàn lực phân tích kết cấu tấm mệnh phù kia.
Cho nên, ngoài Cố Thanh Sơn ra, tất cả mọi người đều thấy được một ánh lửa từ chỗ rất xa bay tới trước mặt Hồng Nghĩa Quyết.
Hồng Nghĩa Quyết nhận tấm phù, trên mặt xuất hiện nụ cười thảm.
"Quyền thế, bảo bối, thậm chí là thực lực vớ vẩn đều chỉ là đom đóm đứng trước ánh trăng mà thôi. Hiện tại chúng ta đều phải đón nhận vận mệnh của mình."
Lão ta nắm chặt tấm phù kia, rồi dùng lực lượng kích hoạt nó.
Tấm phù bỗng sáng lên.
Một giọng nói già nua từ trong tấm phù truyền ra:
"Thành chủ Phi Nguyệt, chúng ta thừa nhận lực lượng của ngươi, chỉ cần ngươi làm việc cho thế giới Ác Quỷ thì mọi chuyện đều có thể bàn luận."
"Chúng ta đã đợi ngươi thật lâu, hiện tại đã không thể đợi được nữa, bởi vì... có một vài việc sắp xảy ra rồi."
"Chúng ta không thể để lực lượng của ngươi tồn tại bên ngoài thế giới Ác Quỷ được, hi vọng ngươi hiểu cho."
"Ta cũng nể tình cha con các ngươi, lại cho các ngươi thêm các ngươi thời gian một nén nhang nữa."
"Một nén nhang sau, hoặc là kết hôn, hoặc là đối mặt với tận thế cấp bậc Vô Sinh."
"Thành chủ Phi Nguyệt, hi vọng lựa chọn của ngươi là sáng suốt."
Rồi tấm phù này biến thành ngọn lửa, cháy sạch.
Yên tĩnh.
Trong hư không, các cường giả còn sống đều im lặng.
Ánh mắt của Phi Nguyệt đảo qua tất cả mọi người.
Toàn bộ thành Hư Không sắp bị hủy diệt.
Kết quả của tất cả mọi người, là tử vong.
Sau khi chuẩn bị vô số năm, kết quả nhận được lại là như thế này sao?
Phi Nguyệt đưa tay lau nước mắt.
Nàng hít sâu một hơi, nói với giọng kiên định: "Ta... nguyện ý..."
Bỗng nhiên, một người nói xen vào.
"Hả? Có vẻ như đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi nhỉ! Phi Nguyệt, cô hãy hủy bỏ thuật vận mệnh trước đi!"
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, quát nhỏ.
Phi Nguyệt nghe vậy, thấp giọng đọc gì đó.
Hình ảnh giữa không trung hoàn toàn biến mất, Hồng Nghĩa Quyết bên kia cũng không cách nào nhìn thấy tình hình mọi người bên này.
“Đã giải trừ.”
Phi Nguyệt nhìn về phía Cố Thanh Sơn, giống như đang chờ đợi gì đó.
Cố Thanh Sơn nói: “Tốt, mọi người có thể sử dụng tất cả thuật pháp che đậy, đừng để người khác phát hiện tình hình ở đây của chúng ta.”
Mấy đại lão còn lại vừa nghe xong, lập tức tỉnh táo.
Hình như có hy vọng.
Mọi người đều lục đục sử dụng thủ đoạn của riêng mình để cách ly vùng hư không này một cách hoàn chỉnh.
Cố Thanh Sơn thấy sắc mặt mọi người căng thẳng, lắc đầu nói: “Đừng đặt quá nhiều hy vọng vào ta, ta chỉ làm được một chút chuyện không đáng kể, bây giờ nói ra xem mọi người có biện pháp gì không.”
Vẻ mặt mọi người bất biến, vẫn chăm chú nhìn hắn như trước.
Tiểu Điệp bỗng nhiên nói: “Chúng ta chỉ có thời gian một nén nhang, ngươi muốn làm gì thì làm nhanh chút, nếu không thì không kịp đâu.”
“Một nén nhang? Còn tốt hơn ta tưởng tượng...” Cố Thanh Sơn nhìn vào không trung, nói: “Sơn Nữ, bây giờ nhìn xem mảnh hư không này của chúng ta có thuật pháp gì mà chúng ta không biết và có thể phá được không? Duy Tôn, nhìn xem liệu có tồn tại nào ngoài chúng ta hay không, có phóng ra năng lực gì hay không.”
“Không có.”
“Vù!”
Hai âm thanh đáp lại vang lên.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới thoáng yên tâm, truyền âm giải thích với mọi người: “Ta tranh đấu với ác quỷ ở thế giới Thánh Linh, học được một ít phương pháp chế bùa chú của bọn họ.”
“Hiện tại, ta đã hiểu được cấu tạo sơ bộ của tấm mệnh phù câu hồn kia, hình như nó không đơn giản chỉ để câu hồn.”
“Tấm bùa kia còn có tác dụng gì?” Phi Nguyệt hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta không dám xác định tấm mệnh phù này còn có công dụng gì, bây giờ ta sẽ thử chế tạo một tấm... Đây có lẽ là cơ hội sống duy nhất của chúng ta, mong mọi người hãy cùng nhau nghiên cứu cặn kẽ.”
Hắn vươn tay, viết gì đó lên không trung, giống như Quỷ Đỏ khi ở thế giới Thánh Linh.
Ánh mắt mọi người chăm chú theo động tác của hắn, muốn nhìn xem kết quả như thế nào.
Tay Cố Thanh Sơn giống như ảo ảnh, trong nháy mắt đã hoàn thành động tác vẽ bùa trên không trung. Ngay sau đó, hắn đưa tay đánh vào hư không, ký hiệu huyền ảo lập tức ngưng đọng giữa không trung, phát ra dao động khác thường.
Phù chú đã tạo thành!
Cố Thanh Sơn nói: “Đây là mệnh phù câu hồn, nó không phải tới từ thế giới Ác Quỷ mà là do ta vẽ ra. Nó và mệnh phù câu hồn của ác quỷ có chút khác biệt -- Nó vẫn chưa câu được linh hồn nào của con người.”
Vừa dứt lời, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một ánh lửa bay tới.
Không ai biết ánh lửa kia từ đâu mà đến, nhưng nó cứ đột ngột xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn như vậy.
Ánh lửa tiêu tan, hiện ra một lá bùa.
Lá bùa với ký hiệu khác!
Nó dừng lại bên cạnh tấm mệnh phù Cố Thanh Sơn vẽ, tản ra quầng sáng màu đỏ tươi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Vừa rồi Cố Thanh Sơn mới vẽ ra một tấm mệnh phù, lập tức dẫn tới một tấm bùa khác.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Con mắt trên đỉnh đầu của nữ tu sĩ mắt mù chăm chú quan sát lá bùa.
Nàng ta mở miệng nói: “Long Vương, ngươi phải giải thích một chút về lá bùa này, nếu không chúng ta vẫn chẳng biết một chút gì cả.”
Cố Thanh Sơn nhìn vào ký hiệu trên lá bùa kia, từ từ phân tích ý nghĩa ẩn chứa trong đó.
Nếu như lấy nhận thức của thế giới tu hành để cân nhắc, lá bùa này tương tự với một loại phù pháp đưa tin.
Cố Thanh Sơn đưa tay chạm nhẹ lên lá bùa màu máu, một câu hỏi ngay lập tức hiện lên trong đầu hắn:
“Đang tìm hiểu lai lịch của ngươi.”
“Không tìm được thân phận của ngươi, hãy tự chứng minh thân phận trong vòng năm hơi thở, bằng không sẽ bắt đầu giết chết.”
Cố Thanh Sơn nhìn mọi người, nói: “Lá bùa này muốn ta chứng minh thân phận của mình trong vòng năm hơi thở, nếu không sẽ giết chết ta.”
Năm hơi thở.
Nữ tu sĩ mù lập tức nói: “Xem ra ngươi cần chứng minh mình là một ác quỷ.”
“Ta cũng đoán vậy.” Phi Nguyệt nói.
Đột nhiên trong hư không màu trắng, một chấm đen từ nơi xa xôi bay tới, rơi thẳng xuống chân Cố Thanh Sơn.
Đây là một chấm đen ngọ nguậy, nó có vảy đen lấp lánh, đang dần dần mở rộng với tốc độ cực chậm.
Cố Thanh Sơn nhìn chấm đen này, trong đầu bỗng nhen nhóm một ý nghĩ.
Đây là cái gì?
Vì sao mình không giết vật này?
Suy nghĩ này vừa mới trỗi dậy liền tựa như cỏ dại điên cuồng đâm chồi nảy lộc, lập tức lấp đầy tâm trí Cố Thanh Sơn.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi kịch liệt.
Thì ra sau năm hơi thở, tận thế sẽ ra tay, trực tiếp giết chết Tội Ngục Long Vương!
Tiểu Điệp đột nhiên lớn tiếng nói: “Cẩn thận, đây là một tia sức mạnh của tận thế cấp Vô Sinh, ngươi phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.”
“Đã biết.” Cố Thanh Sơn nhanh chóng lên tiếng.
Hắn thấy lúc này đã đến thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết, bèn ép buộc lòng mình tạm thời bỏ qua ý nghĩ tấn công chấm đen kia.
Phải chứng minh mình là ác quỷ...
Làm sao mới có thể làm được điều này?
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Phi Nguyệt tiến lên một bước, hai tay tung ra sợi tơ dày đặc, những sợi tơ này nối liền Cố Thanh Sơn và tên ác quỷ kia.
Tháp chủ tháp Hung Ma cũng bước lên phía trước, một tay giữ Cố Thanh Sơn, một tay giữ ác quỷ.
Hắn ta đột nhiên hóa thành một mạch máu khổng lồ, nối liền Cố Thanh Sơn và ác quỷ.
Phi Nguyệt quát lên: “Lấy cái chết của ngươi, tiến hành ngụy trang vận mệnh!”
Tháp chủ tháp Hung Ma thì thầm: “Nhất thể song sinh.”
Dường như bọn họ đang kích hoạt một sức mạnh nào đó.
Nhưng mà chấm đen trên đất vẫn đang chậm rãi mở rộng như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận