Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2250. Chủ Nhân Sợ Hãi (2)


Đánh dấu

Không phải Thánh Tuyển Giả của Nhân Gian đạo thì không thể ở trong này?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới thời điểm xuất phát lần trước, Danh Sách Tối Cao có một đoạn nhắc nhở:
[Nhắc nhở duy nhất: Khi ngài tìm được manh mối về Ác Quỷ đạo thời trước, ngài mới có thể tránh khỏi nguy hiểm, tạm thời nhận được sự che chở.]
Thì ra là thế!
Trong vùng đất chiến tranh ngũ hành này, di vật của các đạo luân hồi chỉ che chở Thánh Tuyển Giả!
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy hoa mắt.
Hắn lại xuất hiện giữa gió tuyết một lần nữa, người thép khổng lồ bị vỡ nát ở sau lưng hắn, vẫn nằm trên mặt đất như cũ.
Lúc này chấn động phía chân trời càng lúc càng lớn.
Tiếng gió càng lúc càng chói tai, giống như có vô số quái vật đang đồng thanh tru tréo lên.
Cuốn hết bụi mù trong trời đất từ ngọn núi xa xôi kéo tới, dần dần che khuất mảnh đất trống vốn là vị trí của Cung Điện Sợ Hãi.
Sắp không kịp nữa rồi!
Cố Thanh Sơn đi tới mảnh đất bằng kia, dùng chân đá lên mặt đất.
Âm thanh của quái vật đầu rắn từ lòng đất truyền đến:
“Ngươi điên rồi! Sao còn chưa tìm chỗ ẩn náu!”
Cố Thanh Sơn nhún vai nói: “Ta không biết có chỗ nào có thể ẩn náu.”
“Ta cũng không biết!” Quái vật quát lên.
Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống, lấy đao nhẹ nhành đào xuống mấy tấc đất, nói: “Không, ngươi biết.”
Hắn đột nhiên dùng lực...
“Xoạt!”
Quái vật từ lòng đất vùng lên.
“Hay là ngươi theo ta đi ngắm phong cảnh đi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Quái vật điên tiết quát to một tiếng, sau đó hét lên: “Ngươi là đồ ma quỷ! Ta chỉ biết khi gió thổi, hướng đông nam thường truyền tới khí tức của người sống, ngươi đi nhanh lên cho ta!”
Cố Thanh Sơn thu đao, hài lòng nói: “Như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không... Tiện thể nói một câu, nếu ngươi nhớ nhầm phương hướng, ta sẽ còn trở lại.”
Hắn đứng lên, quang thân phát ra tia sét không có quy luật.
Lôi Quỷ!
Chỉ thấy một tia sét lóe lên trên vùng đất băng giá rồi lập tức biến mất, bỏ xa bụi mù cuồn cuộn đằng sau.

Sa mạc.
Ba con ngựa phi nhanh như bay giữa sa mạc mênh mông vô tận.
Tuấn mã chân đạp mây đen, hai mắt đỏ ngầu, bộ lông đen nhánh.
Trong đó có một con ngựa mở miệng nói tiếng người: “Sao quái vật kia lại đột nhiên xuất hiện?”
“Ai biết hôm nay nó lại phát điên gì chứ.” Một con ngựa khác nói.
“Đừng nói nữa, gia tăng tốc độ, nhanh chóng trở lại chỗ di tích!” Con ngự ở giữa nói.
Nó vừa lên tiếng, hai con ngựa kia lập tức không nói gì nữa.
Chẳng mấy chốc, ba con ngựa đã đi tới một sơn động.
Nói là sơn động, nhưng giống như di hài của một loài quái vật tiền sử nào đó hơn, kích thước có thể so với một dãy núi.
Thân thể ba con ngựa run lên, hóa thành ba người đàn ông cao lớn.
Bọn họ đi vào trong sơn động, nhìn khắp bốn phía.
“Sứ giả tiếp đón còn chưa trở lại.” Một gã đàn ông nói.
“Không sao, quái vật kia đã trở lại, sợ rằng sứ giả sẽ lập tức về đây lẩn trốn.” Một gã đàn ông khác nói.
Gã đàn ông cuối cùng ngồi xuống, bắt đầu nhóm lửa.
Ba người im lặng ngồi đợi một hồi.
Bỗng nhiên một người lên tiếng: “Hai vị ca ca, sao ta cứ cảm thấy chiến lợi phẩm hôm nay nhiều hơn một chút?”
Hai người khác nghe vậy, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên sơn động, khắp nơi đều là thi thể đen ngòm được treo lên bằng dây thừng.
“Ta nhớ là mười bốn cái.” Một tên khác bắt đầu đếm: “Chín kẻ Nhân Gian giới, hai kẻ Hoàng Tuyền, ba kẻ A Tu La... Kỳ quái, tại sao lại thành mười lăm cỗ thi thế.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Người ngồi giữa hừ một tiếng, mở miệng nói: “Các ngươi đang nghĩ cái gì? Nơi này chính là vùng đất được Thú Vương đạo che chở, chỉ có Thánh Tuyển Giả Thú Vương đạo chúng ta mới có thể tiến vào... Cho nên chuyện này rất đơn giản, chắc là sứ giả đột nhiên ngứa tay, tùy ý giết chết một tên Thánh Tuyển Giả của một đạo khác trong luân hồi.”
Hai người khác nghe vào cảm thấy có lý, dần dần buông lỏng tinh thần.
Cũng đúng.
Ngoại trì thi thể, người của đạo luân hồi khác căn bản không thể tiến vào nơi này.
“Sao sứ giả còn chưa trở lại?” Người ở giữa lẩm bẩm.
Một giọng nói già nua từ cửa truyền đến:
“Đừng lo lắng, ta đã trở về.”
Ba gã đàn ông đồng loạt đứng lên, nhìn về phía cửa động.
Chỉ thấy một con sói xám to lớn đang đứng ở cửa động.
“Sứ giả đại nhân.” Ba người cung kính nói.
Sói lớn đi về phía trước vài bước, hóa thành một lão già, nói với vẻ không vui: “Ta vốn đang thăm dò một chuyện, không ngờ con quái vật kia lại bắt đầu phát điên, ta chỉ có thể về đây trước.”
Vừa dứt lời, bên ngoài hang động đã truyền đến tiếng gió hú thê lương.
Bão cát cuồn cuộn, quỷ khóc sói gào.
Đủ mọi âm thanh gào thét kỳ dị liên tục truyền đến, mặt đất không ngừng vang lên tiếng chấn động kịch liệt, giống như một trận động đất nổi lên.
“Bắt đầu rồi, mau chặn cửa lại.” Lão già trầm giọng nói.
Một gã đàn ông cầm nham thạch lên, chặn trước cửa động.
Âm thanh bên ngoài tức khắc yếu đi.
Bốn người ngồi xung quanh đống lửa, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Mặc dù biết nơi này an toàn, nhưng sắc mặt bọn họ vẫn có mấy phần căng thẳng.
“Đừng lên tiếng, lần này chúng ta nhiều người một chút, ta cần kết nối với di tích, điều động thêm một ít lực lượng.”
Nói xong, lão già nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, tựa như đang điều khiển gì đó.
Ba người kia ngay cả một câu cũng không dám nói, chỉ yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua.
Hơn nửa ngày trôi qua.
Cho đến khi âm thanh bên ngoài dần dần yếu hẳn đi, mấy người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sứ giả đại nhân, rõ ràng còn chưa tới lúc, sao quái vật kia lại đột nhiên nổi điên?” Một người hỏi.
“Đừng hỏi, bí mật này các ngươi có biết cũng chẳng được ích lợi gì.” Lão già thản nhiên nói một câu.
Ba người lập tức im lặng, không dám nói thêm gì nữa.
Lão già nhìn bọn họ vài lần, giọng điều hòa hoãn lại: “Các ngươi phải nhanh chóng hoàn thành trận chiến ngũ hành, nếu không Thú Vương đạo chũng ta sẽ nhanh chóng bị những người khác đuổi kịp và vượt qua, hiểu chưa?”
“Vâng!” Ba người đồng thanh nói.
“Hiện tại phiền toái lớn nhất của Thú Vương đạo chúng ta chính là đám nhân loại kia... Bọn họ đã sống trong Hang Sâu Vạn Thú một thời gian dài, cho tới khi chúng ta tỉnh lại mới phát hiện, Thú Vương đạo vậy mà lại thừa nhận bọn họ cũng là chúng sinh của Thú Vương đạo.” Lão già thở dài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận