Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2160. Linh và tương tính


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn yên lặng gật gật đầu. Rất... tốt... Sau mọi suy tính kín đáo, cố gắng, ứng biến, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ sự ảo diệu của kỹ năng này. Nó quả nhiên là vừa hiếm có lại mạnh mẽ, ngay cả kẻ địch hung hãn kia cũng chỉ có thể đi theo mình xoạc chân. Nhưng là... Thật sự mãi mãi cũng không muốn lại dùng tới nó... Cố Thanh Sơn đang chán nản nghĩ đến, chỉ nghe đại hán hít một hơi lạnh, tàn bạo nói: "Tên nhóc, coi như ngươi không giải trừ cái Linh kỹ này, có thể thay đổi một tư thế khác hay không? Con mẹ nó chứ, ta là ma đầu vượt trội có một không hai, cho tới bây giờ đều là hoành hành không sợ, ngươi để cho ta cùng ngươi xoạc chân ở chỗ này! Ông nội ngươi!" Đổi tư thế? Ngươi tưởng ta không muốn à? Trong lòng Cố Thanh Sơn thật khó chịu, sắc mặt cũng theo đó hờ hững. Hắn duy trì tư thế xoạc chân, khoanh tay, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng trúng chiêu, bớt tranh cãi đi." Đại hán hùng hùng hổ hổ, tựa hồ còn muốn nói gì nữa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khác: “Với lại, ngươi sắp phải chết." Liêu Tiểu Pháo! Toàn thân hắn ta vết thương chồng chất, lảo đảo đi đến trước mặt đại hán. "Ngươi nói... Ta đánh không trúng ngươi?" Liêu Tiểu Pháo nhìn nắm đấm của mình, hỏi. Trên mặt đại hán đó toát ra mồ hôi lạnh, cười làm lành nói: "Xin lỗi, Thiết Nam, ngài đại nhân có đại lượng, buông tha..." Oanh! Liêu Tiểu Pháo toàn lực đánh ra một quyền vào đầu của gã ta.
Liêu Tiểu Pháo ra quyền rất nặng. Sau lưng của gã ta hiện ra một cây chùy chiến rất to được đúc thành từ sắt thép, phía trên điêu khắc một tôn Kỵ Sĩ khoác khôi giáp. "Chết!" Liêu Tiểu Pháo quát lên. Đại hán đó bị Cố Thanh Sơn vây khốn, căn bản là không có cách nào sử dụng giới lực, bị một quyền của Liêu Tiểu Pháo đánh vào trên đầu. Óc trắng nổ tung, chớp mắt văng tung tóe ra ngoài, không thấy tăm hơi. Tại chỗ chỉ còn lại có một bộ thi thể không đầu trong tư thế xoạc chân. Thi thể run run mấy lần, liền bất động rồi. Liêu Tiểu Pháo đánh ra một quyền này, cả người ngã oặt ở bên cạnh thi thể, há to miệng thở dốc: "Phù, phù, cảm ơn cậu đã ra tay, không thì tôi chết mất rồi." "Không sao, dù sao anh cũng giúp tôi đại ân." Cố Thanh Sơn nói. Hắn vịn hai chân của mình, khép trở lại, sau đó chậm rãi từ dưới đất đứng dậy. Mặc dù là kiếm tu thực lực siêu quần, nhưng hắn chưa bao giờ luyện qua loại tư thế xoạc chân này.
Hơn nữa vừa rồi có chút khẩn trương, lại không ngừng phóng thích giới lực, nhất thời chân có chút tê. Trong lòng Cố Thanh Sơn yên lặng đánh giá. Laura đi tới, nín cười, vẻ mặt muốn hỏi thăm. Cố Thanh Sơn âm thầm truyền âm nói: "Kỹ năng này không thích hợp với anh." "Em lại cảm thấy thật không tệ." Laura cười xấu xa, giơ lên một tấm hình. Chỉ thấy trên tấm ảnh, Cố Thanh Sơn và đại hán đó mặt, cùng nhau xoạc chân. Quá xấu hổ! Gương mặt mo của Cố Thanh Sơn đỏ ửng. Linh kỹ "Kẻ Thao Túng Ca Múa" này, có thể không dùng thì tuyệt đối không nên dùng. Mình là một kiếm tu thuộc phái cứng rắn, về sau khi quyết đấu với người, đang đánh thì đột nhiên cùng nhau xoạc chân...
Như vậy còn ra thể thống gì nữa? Khi hai người nói chuyện, chỉ thấy một tia sáng bay ra từ thành phố phát sáng giữa không trung kia, chầm chậm đáp xuống mặt đất bên này, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Liêu Tiểu Pháo. Vầng sáng tản đi, lộ ra một trang giấy màu đen. Ba người đi lên nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy đó có viết mấy dòng chữ: "Điều kiện duy nhất lấy được tư cách: Còn sót lại một người." "Nhân số còn lại tranh đoạt tư cách: Một." "Điều kiện đã thỏa mãn." "Mặc dù ngươi hoàn thành yêu cầu của ta, nhưng tương tính của ngươi lại mâu thuẫn với tương tính của ta, cho nên ngươi vẫn không cách nào nhận được lực lượng của ta che chở." "Lần tranh đoạt tư cách này chính thức kết thúc." "Người nhận được Linh: Không." Liêu Tiểu Pháo nhìn xem tờ giấy đó, đờ đẫn quỳ trên mặt đất. "Chết rồi... Đều... Chết rồi..." Liêu Tiểu Pháo nỉ non nói. Thành phố trên không tỏa ra sương mù mông lung, lạnh lùng chiếu sáng mặt đất. Trên mặt đất, thây chất đầy đồng, vắng lặng im ắng. Cố Thanh Sơn thở dài. Nhiều cường giả nắm giữ giới lực như vậy, thế mà lại chết một cách quá vô ích.
Dù trong thời khắc cuối cùng, Liêu Tiểu Pháo hoàn thành yêu cầu của ác linh đó, nhưng tương tính của hắn ta lại không hợp với ác linh. Hắn ta mới vừa đối mặt với Cố Thanh Sơn thì phát động Thánh Điện Phán Quyết, xác nhận tà ác; vừa rồi lại sử dụng trọng quyền mang theo thuộc tính thần thánh. Tương tính của hắn ta chắc chắn không hợp với ác linh. Cho nên, vị ác linh đó vẫn không chịu giao lực lượng thế giới của mình cho Liêu Tiểu Pháo. Hoặc là nói... Ngay từ đầu là đối phương đang đùa giỡn đám người tham dự này. Dù sao cũng là ác linh. Cố Thanh Sơn suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Thiết Nam, tôi thấy công kích của anh đều mang theo giới lực, nói như vậy thì anh cũng có linh - tại sao phải một lần nữa tìm linh trong thế giới Phủ Bụi?" Liêu Tiểu Pháo lắc đầu nói: "Linh đó của tôi không trọn vẹn, bây giờ đã khai phát lực lượng đến cực hạn, không có cách nào tiến thêm một bước." "Vậy thế giới Phủ Bụi…." "Tận thế trước mắt, trong vô số hư không mà tôi đã biết, đã không còn bao nhiêu thế giới quy chúc hoàn chỉnh, nhưng thế giới Phủ Bụi chính là thế giới quy chúc chân chính! Thế giới như vậy mới có thể sinh ra linh mạnh mẽ!" Laura kéo kéo tay áo của Cố Thanh Sơn, giơ ngón tay cái với hắn.
Trước đó Cố Thanh Sơn đã có phỏng đoán, cho rằng thế giới Phủ Bụi có linh mạnh nhất. Liêu Tiểu Pháo nhìn những thi thể bốn phía này, đột nhiên dụi dụi con mắt. "Hệ thống thế giới có thể trốn đều chạy trốn tới thế giới Phủ Bụi, nơi này là vùng đất tự nhiên dành cho linh, có linh mạnh nhất. Cho nên chúng tôi mới đến tìm kiếm hi vọng... Nhưng bây giờ..." Hắn ta thở dài một tiếng, đứng lên. "Cái này cho cậu." Liêu Tiểu Pháo ném một vật qua. Cố Thanh Sơn đón lấy, nhìn thử, lại là một cái đồng hồ báo thức nhỏ tinh xảo. Bên trên giao diện Chiến Thần lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ như đom đóm: [Vật phẩm thuộc loại thời gian: Đồng hồ tháp bạc." [Nắm giữ đồng hồ này, thời gian mà ngài ở lại hệ thống thế giới này sẽ rút ngắn.] [Chỉ cần nửa ngày, ngài sẽ có thể rời khỏi hệ thống thế giới này, đến chỗ hệ thống thế giới kế tiếp mà nó kết nối.] Lúc Cố Thanh Sơn đọc những dòng nhắc nhở này, Liêu Tiểu Pháo cũng ở bên cạnh giảng giải thật kỹ về cách dùng đồng hồ báo thức. Sau khi nói xong, đã đến lúc chia tay. Liêu Tiểu Pháo vẫy tay với Cố Thanh Sơn và Laura, gượng cười: "Thôi, đã đến lúc chào tạm biệt hai người rồi. Hi vọng sau này khi hai người có được sức mạnh, có thể kéo anh em một tay." Cố Thanh Sơn chau mày, lại đang suy tư một chuyện khác. "Anh Thiết Nam, anh chờ một chút." "Hả? Làm sao?" Liêu Tiểu Pháo hỏi. Cố Thanh Sơn đánh giá hắn ta. Người này, thực lực không tệ, kiến thức về giới lực cũng sâu hơn mình.
Nếu để cho hắn ta đi theo mình, bản thân mình còn có thể thỉnh giáo không ít tri thức liên quan tới linh. Tương tính của hắn ta thuộc về thần thánh và thiện lương, vậy ít nhất cách làm người của hắn ta cũng sẽ không quá xấu, nếu không cũng không cách nào phát huy ra uy lực thần thánh của linh. "Cố Thanh Sơn, anh đang nghĩ cái gì?" Laura lại gần hỏi. "Em cảm thấy nếu để cho Lệ làm linh của hắn ta thì sao?" Cố Thanh Sơn nói. Laura khẽ giật mình, cũng đánh giá Liêu Tiểu Pháo, mở miệng nói: "Em gọi Lệ qua hỏi một chút?" "Có thể, nhưng mà em gọi cô ta như thế nào?" Cố Thanh Sơn nói. "Gọi danh hiệu của cô ấy là được, dù sao em và cô ấy cũng có khế ước Kinh Cức." Laura nói. Cô bé nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thầm: "Thánh anh linh của Thành phố U Ám, lấy khế ước Kinh Cức làm vật dẫn, nghe theo lời kêu gọi của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận