Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1839. Thứ Bảy Thiên Hạ


Đánh dấu
Bóng tối sau lưng nàng ta lan rộng ra, hóa thành mạng lưới che trời lấp đất.
“Xác định rồi, ngươi chính là mục tiêu ta phải ăn tươi.”
Giọng của Reneedol đã có vài phần điên cuồng.
Tựa như có sinh mệnh, cái lưới kia di chuyển nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã dệt thành một gương mặt hắc ám không có mặt mũi, chỉ có cái miệng há rộng đang xông về phía Cố Thanh Sơn.
Báo động trong lòng Cố Thanh Sơn nổi lên.
Sợi tơ đỏ thẫm quấn trên người hắn càng ngày càng dày, càng ngày càng chặt, gần như khiến hắn cảm thấy ngạt thở đến chết.
Cố Thanh Sơn muốn nhúc nhích, nhưng lại phát hiện bản thân đã không cách nào cử động được nữa.
Trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Ngài nhận phải Ác Mộng Vận Mệnh, tạm thời không thể di chuyển.]
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua, suy nghĩ xoay mòng mòng, trong khoảnh khắc, đột nhiên nói:
“Thực lực của ngươi quả thật làm cho người ta sợ hãi, ngay cả kiếm khách thứ bảy thiên hạ như ta cũng cảm thấy khó giải quyết.”
Reneedol sắp sửa phát động năng lực, nghe xong những lời này lại đột nhiên ngẩn người.
Thiên hạ...
Đứng thứ bảy?
Nàng ta nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, chậm rãi nói: “Ngươi là kiếm khách thứ bảy thiên hạ?”
“Đúng, trên thế giới tổng cộng có thập đại kiếm khách, thực lực của ta xếp thứ bảy, người đời gọi là Hồng Quỷ. Ta chính là tồn tại mà tất cả mọi người phải ngưỡng mộ.” Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc mà nói.
Reneedol không hề kiêng dè gì mà thất vọng ra mặt, lẩm bẩm: “Hồng Quỷ sao? Ngươi quả thực rất mạnh, nhưng mục tiêu của ta là...”
Reneedol bất giác dừng động tác.
Trầm mặc vài hơi thở, nàng ta đột nhiên hỏi: “Hồng Quỷ, kiếm khách đệ nhất thiên hạ tên gì? Hắn ở đâu?”
Cố Thanh Sơn trầm giọng nói: “Kiếm khách đệ nhất thiên hạ được người đời gọi là Ma La Thiên Vương, đang ở nơi cực bắc.”
Reneedol nói: “Nhưng ta nghe nói cực bắc là nơi hoang tàn vắng vẻ.”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Cho nên kiếm khách tuyệt thế mới thích ở đó.”
Reneedol không nói gì, làm như đang suy xét lời Cố Thanh Sơn nói là thật hay giả.
Cố Thanh Sơn thấy được nàng ta khôi phục vẻ bình tĩnh, không điên cuồng giống như ban nãy nữa.
Thậm chí gương mặt vô diện sau lưng nàng ta cũng bắt đầu từ từ tiêu tán.
Người phụ nữ này…
Không, phải nói là thiếu nữ này, bởi dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi.
Nàng ta không có khuyết điểm gì, chỉ là hiểu biết đối với thế giới không sâu, tùy tiện chỉ dẫn cũng có thể chỉ dẫn sai lệch.
Đây là nhược điểm duy nhất của nàng ta. Năm tháng trôi qua, nhược điểm này cũng sẽ theo đó mà mất dần.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: “Ngươi rõ ràng chỉ mang trong mình một loại lực lượng vận mệnh, sao có thể phóng ra loại công kích này?”
Trong lúc hỏi, hắn trực tiếp phát động “Gặp lại ngươi một lần”!
Năng lực này không tầm thường, chính là năng lực đặc thù lấy được trong tế vũ.
Sắc mặt Reneedol hơi hoảng hốt, nói: “Hai cánh đã bị xé rách từ lâu, một nửa thuộc về ta, nửa kia thuộc về Tịch.”
“Nhưng loại xé rách này lại làm cho lực lượng vận mệnh của ta xảy ra dị biến.”
“Ta cũng không biết sức mạnh ta có hiện giờ là loại sức mạnh gì.”
“Nó... rất kinh khủng.”
“Ta không dám tùy tiện sử dụng.”
Nói hết lời, Reneedol lập tức khôi phục bình thường.
Nàng ta nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, lui về sau một bước, nói: “Ngươi đã không phải là kiếm khách mạnh nhất, ta thấy chúng ta không cần thiết phải đánh nữa, bởi vì giết ngươi cũng chỉ lãng phí sức mạnh của ta mà thôi.”
Cố Thanh Sơn không lên tiếng.
Sơn Nữ, qua đây.
Hắn hoàn toàn không thể động đậy, chỉ thầm lẩm nhẩm trong lòng.
Bên kia.
Sơn Nữ chợt ngẩng đầu nhìn về phía xa, như có cảm giác.
"Công tử chờ ta!"
Nàng xông lên tận trời, hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén, trong chớp mắt đã xuyên qua vùng đất mênh mông.
Phập...
Trường kiếm đâm vào ngực Cố Thanh Sơn, phát ra ánh kiếm lạnh lẽo.
Thần Kiếm Đoạn Pháp!
Cố Thanh Sơn lập tức khôi phục tự do.
Reneedol thất thanh nói: “Không thể nào như vậy được! Pháp trận vận mệnh là mạnh nhất!”
Khí thế toàn thân nàng ta biến mất sạch sẽ.
Cố Thanh Sơn rút Lục Giới Thần Sơn kiếm ra, nắm trong tay, nhẹ giọng nói:
“Không có gì là không thể, vận mệnh... cũng có thể thay đổi.”
Hắn khẽ vụt qua, mang theo một cảm giác thanh nhã khó nói, chạy như bay đến chỗ Reneedol.
Reneedol nhìn hắn, phát hiện mình có công kích thế nào cũng không hề có tác dụng.
Sát ý của đối phương càng ngày vàng đậm, đang nhanh chóng tích trữ sức mạnh chuẩn bị bộc phát ra một lần.
Nếu như là thanh kiếm này, có thể mình sẽ không đỡ được!
Reneedol cắn răng một cái, quyết định thật nhanh, thân hình lui về trong sương trắng.
Nhưng Cố Thanh Sơn đã sớm phòng bị, sao có thể để nàng ta chạy thoát như vậy?
Trong chớp mắt, một ánh kiếm lạnh lẽo đâm vào trong sương trắng, xuyên thấu cả người Reneedol.
Nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt lạnh nhạt nói:
“Lần sau gặp lại ta nhất định phải giết ngươi.”
Sương trắng trở nên càng đậm.
Cố Thanh Sơn nói: “Hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này, chúng ta cũng sẽ không gặp lại.”
“Vậy sao? Đáng tiếc, thuật pháp của ta cao hơn ngươi một bậc... Ta đi trước, thù này ngày sau nhất định sẽ báo.”
Theo âm thanh của Reneedol, một thân hình đi vào sương trắng, biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn thân hình kia, lại nhìn thân thể mà trường kiếm xuyên thấu.
Sương trắng tản ra.
Cố Thanh Sơn phát hiện trên trường kiếm của mình là một thi thể xa lạ.
Hắn nhẹ lay trường kiếm, thi thể thuận theo rơi xuống lăn trên mặt đất.
Đây là một thi thể xa lạ, tóc bạc đầy đầu, thân thể cuộn lại thành một cục, cơ thể cứng rắn lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết chết từ rất lâu.
Một lão già.
Reneedol không đỡ được Lục Giới Thần Sơn kiếm, nhưng lại lấy thi thể một lão già thay nàng ta tiếp nhận công kích.
Làm thế nào mà nàng ta có thể chuẩn bị một thi thể?
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhớ đến cuộc chiến đấu ban nãy, phía sau Reneedol xuất hiện một gương mặt vô diện khổng lồ.
Có lẽ có liên quan đến gương mặt kinh khủng đó.
Kết hợp với lời nói trước đó của Reneedol, vật này đến từ cánh vận mệnh bị biến dị.
Trước đây chính mình giúp Tiểu Tịch đoạt lại một cánh trong đôi cánh vận mệnh, lại không ngờ rằng trong quá trình này sẽ sinh ra dị biến.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Reneedol trúng “Gặp lại ngươi một lần” nên chắc là không lừa người.
Huống hồ...
Cố Thanh Sơn đột nhiên nhớ ra, Tiểu Tịch chọn chiếc cánh khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Thế nhưng vô số năm sau, Tiểu Tịch có thể biến Cố Thanh Sơn thành thẻ bài.
Lúc đó cô đã nói thế nào?
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ nhớ lại, rốt cuộc nhớ ra tình cảnh lúc ấy.
“Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là đồng bạn duy nhất của tôi.” Lúc đó Tiểu Tịch đã nói như vậy.
Đồng bạn...
Bạn lữ.
Đây rõ ràng là sức mạnh của một cánh khác!
Cố Thanh Sơn thầm giật mình.
Trong đôi cánh số phận, một cánh giúp đỡ chủ nhân trở nên mạnh mẽ, một cánh giúp chủ nhân tìm kiếm bạn lữ mạnh nhất.
Lúc xé rách hai cánh, rõ ràng Tiểu Tịch lựa chọn chiếc cánh giúp mình trở nên mạnh mẽ!
Nếu Tiểu Tịch cũng thu được loại năng lực “Bạn lữ”, vậy Reneedol thì sao?
Nàng ta lấy được năng lực gì?
Chắc là gương mặt vô diện to lớn kia.
Như vậy có vẻ hợp lý.
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng đầy tâm trạng khó tả.
Nhất định là Reneedol đi tới cực bắc rồi.
Nàng ta sẽ đi tìm Ma La Thiên Vương không có thật kia.
Nhưng bây giờ muốn giết nàng ta cũng không dễ dàng.
Tuy trong tay mình có Lục Giới Thần Sơn kiếm, nhưng khi đối mặt với mặt người hắc ám khổng lồ kia, trong lòng vô cớ lại sinh ra một cảm giác bất an.
Ngay cả Reneedol cũng có một chút sợ hãi đối với kỹ năng này, không dám sử dụng tùy tiện.
Cố Thanh Sơn đắn đo một hồi, nói: “Lạc Băng Ly, ngươi đi trước bảo vệ Mạc và mọi người, ta xem lại thi thể này, sẽ trở lại ngay lập tức.”
“Được.” Lạc Băng Ly lên tiếng.
Thiên kiếm lao lên trời xanh, xé gió mà đi.
Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể lão già, tìm kiếm kỹ càng.
Ngoài dự đoán, Cố Thanh Sơn tìm thấy hai viên đá trong túi của lão.
“Thủy tinh ký ức?”
Cố Thanh Sơn bất ngờ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận