Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1787. Lạ Lẫm


Đánh dấu
Những truyền tống phù này lúc đầu sẽ đưa hắn tới nơi tiếp nhận trừng phạt, thế nhưng lại bị Cố Thanh Sơn thay đổi, sửa lại phương hướng, đưa hắn tới tận nơi này.
Không có lực lượng của truyền tống phù, tốc độ của hắn chậm dần, rồi sau đó dừng lại.
Cố Thanh Sơn vẫn ở trong đường hầm, trước không có gì, đằng sau càng không có.
Hắn trôi nổi một lát, rồi sau đó cảm nhận được một loại sóng gợn của mệnh phù đang đuổi tới từ nơi mình đã đi qua.
Trong linh giác, một loại cảm giác khẩn trương bỗng nhiên xuất hiện.
Giống như có người đang đuổi theo hắn vậy.
Cứ đợi nơi đây thì không được.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, rồi ôn lại kết cấu truyền tống phù khi nãy.
Rồi hắn vươn tay ra, nhanh chóng vẽ một mệnh phù truyền tống vào trong hư không.
Phù văn lóe lên, biến thành một luồng ánh lửa.
Xong rồi!
Trên Giao diện Chiến Thần, hồn lực thiếu mất ba trăm.
Một tấm phù mất ba trăm hồn lực, đối với Cố Thanh Sơn mà nói thì thật sự không quan trọng.
Vào lúc này, gợn sóng phù văn sau lưng càng ngày càng mạnh.
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, đưa tay ra vẽ liên tục bốn tấm phù nữa.
Khi mệnh phù thứ năm hoàn thành, bọn chúng tự động biến thành ánh lửa liên tục xoay tròn quanh người Cố Thanh Sơn.
Cơ thể hắn hơi động, lại nhận được lực lượng truyền tống một lần nữa.
Hắn tiếp tục lao về phía trước đường hầm.
Cứ như vậy, trong thời gian sau đó, Cố Thanh Sơn luôn lợi dụng lực lượng truyền tống phù để tiếp tục di chuyển trên đường hầm.
Mỗi khi mệnh phù tiêu hao hết, hắn lại vẽ mệnh phù mới thay thế những mệnh phù đã hết hiệu lực.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, loại gợn sóng mệnh phù phía sau lưng cũng biến mất.
Cảm giác khẩn trương trong lòng Cố Thanh Sơn cũng theo đó mà biến mất.
Kỳ lạ ghê, tại sao lại không đuổi theo nữa?
Nơi này chính là thế giới Ác Quỷ, theo lý mà nói thì thế giới này hoàn toàn bị đám ác quỷ điều khiển, tại sao bọn chúng lại không đuổi theo nữa?
Cố Thanh Sơn hơi không hiểu.
Vào đúng lúc này, hắn thấy được một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Đường hầm phía trước lại bị gãy mất.
Một tòa núi cao xuất hiện bên cạnh hắn, trên núi có một cái đầu người khổng lồ.
Đầu người khổng lồ này nhắm hai mắt, mũi thở ra một luồng sương trắng.
Cố Thanh Sơn đang định nhìn kỹ thì lại bị lực lượng truyền tống phù đẩy đi về phía trước.
Phía trước vẫn là đường hầm âm u, chỉ là những phù văn cấu tạo đường hầm này có rất nhiều đều bị hỏng, không phát ra ánh sáng như những phù văn bình thường.
Có vẻ những phù văn cấu tạo đường hầm này bị bỏ hoang khá lâu rồi.
Cố Thanh Sơn hơi do dự.
Có nên đi tiếp hay không đây?
Hắn cúi đầu nhìn sợi tơ màu đen trên tay.
Một đầu tơ buộc vào cánh tay của hắn, một đầu khác thì khuất trong con đường hoang phế phía trước, không nhìn thấy điểm cuối là nơi đâu.
Bỗng nhiên có một luồng cảm ứng kỳ diệu xuất hiện trong lòng Cố Thanh Sơn.
"Không xa nữa, thứ ta muốn tìm... ở ngay phía trước..."
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, cuối cùng cắn răng mà tiếp tục tiến về phía trước.
Bắt đầu từ nơi này, đường hầm phù văn lại khác biệt với đường hầm khi trước, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài ảo ảnh kỳ lạ.
Một nhà ga đã hoang phế bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Đường ray đã han rỉ, xe lửa đã bị vỡ nát, cỏ dại mọc rất dày xung quanh nơi đây.
Trong nhà ga trống vắng này lại vẫn có một bóng đen hình người đứng nơi đó, nhìn xung quanh.
Cố Thanh Sơn cau mày, tự nhủ: "Lạ ghê ta, tại sao lại có cảm giác quen thuộc..."
Ảo ảnh chợt lóe rồi biến mất.
Cố Thanh Sơn tiếp tục bay về phía trước, nửa đường lại xuất hiện rất nhiều kiến trúc bỏ hoang của văn minh khoa học kỹ thuật.
Ngay từ đầu là cầu gỗ bình thường, xe ngựa, kiến trúc thấp nhỏ, về sau bắt đầu xuất hiện xe hơi nước, kiến trúc xi măng cốt thép, đồng hồ, máy bay, tới cuối cùng còn xuất hiện robot khổng lồ nữa.
Những thứ này đều đã bị hỏng hóc cả rồi, không có ngoại lệ nào cả.
Khi một chiếc tàu vũ trụ đã hỏng xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn thì đường hầm cũng đã tối hẳn.
Những mệnh phù xung quanh đã mất đi ánh sáng, không còn gợn sóng pháp lực nào nữa cả.
Ánh lửa quanh người Cố Thanh Sơn cũng dần dần dập tắt.
Đã mất đi lực lượng truyền tống, hắn lại trôi nổi trên không một lần nữa.
Cố Thanh Sơn đưa tay ra định vẽ bùa tiếp thì lại phát hiện sợi tơ đen kia lại bay trở về, quấn quanh trên tay hắn, rồi chỉ về phía dưới.
"Ở phía dưới sao..."
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống dưới.
Trước khi hắn kịp thấy rõ phía dưới có thứ gì thì có một luồng sức mạnh lôi hắn xuống phía dưới.
Rồi hắn biến mất khỏi nơi đây.
...
Màn đêm bao phủ.
Bên ngoài thành trì khổng lồ đầy ánh sáng, có một bóng người chậm rãi đi lên trên bờ từ sông hộ thành.
Cố Thanh Sơn.
Hắn đứng ở bờ sông, sử dụng pháp quyết sấy khô nước trên người, rồi nhìn về phía tòa thành khổng lồ.
Nó thật sự là một tòa thành khổng lồ, với thần niệm hiện tại của Cố Thanh Sơn thì có thể bao phủ toàn bộ một thế giới hơi nhỏ rồi, thế nhưng vẫn không thể dò xét được tòa thành này lớn như thế nào.
Trong thành có linh khí ngút trời, thỉnh thoảng có người cưỡi mây lướt gió bay đi.
Lại nhìn về phía bầu trời, trên đó cũng có lâu đài đình viện, cung điện huy hoàng, nối tiếp tới tận nơi sâu xa bầu trời.
Cố Thanh Sơn quan sát một lát thì phát hiện người của nơi này lại không mang theo mặt nạ ác quỷ.
Lạ à nha, rõ ràng nơi này là thế giới Ác Quỷ, tại sao lại không có ác quỷ chứ?
Cố Thanh Sơn thả thần niệm ra, định điều tra rõ ràng hơn.
Thế nhưng những nơi thần niệm đi qua, rất nhiều người lại cảm nhận được, đang định tức giận chửi mắng nhưng sau đó lại xuất hiện vẻ mặt tươi cười, quay người về hướng Cố Thanh Sơn, chắp tay thi lễ, nói:
"Hóa ra là Tinh Hà Thánh Nhân."
"Thánh Tôn hãy nhận cái cúi đầu của tại hạ."
"Xin chào Thánh Tôn."
...
Mọi người lần theo thần niệm, gửi lời hỏi thăm tới Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lập tức thu lại thần niệm.
Trong thế giới tu hành, dùng thần niệm quan sát người khác thật sự là một chuyện không lễ phép.
Bởi vì đã rất lâu hắn không gặp phải thế giới tu hành, cho nên suýt nữa thì quên mất điều này.
Khi trước hắn vừa tới thành Hư Không, hắn dùng thần niệm quan sát thành thì bị một người tu sĩ phát hiện, còn chửi hắn vài câu nữa chứ.
Hiện tại những người này lại có thể biết được cảnh giới của mình, có lẽ là thường gặp tình huống này, cũng quen thuộc cường độ thần niệm như mình rồi.
Không thể khinh thường được.
Cố Thanh Sơn bấm pháp quyết Liễm Tức Quyết đã được cải tiến, cơ thể dần dần ẩn nấp vào trong bóng đêm.
Những người bên trong tòa thành kia thấy thần niệm của Tinh Hà Thánh Nhân đã biến mất nên cũng thả lỏng, tự mình làm việc của mình.
Cố Thanh Sơn đợi một lát, đợi tới khi tòa thành trở nên bình thường như trước mới đi tới phương hướng khác để vào thành.
Vào lúc này, hắn đã cách khá xa sông hộ thành, đi tới một nơi vắng vẻ, hoang dã.
Trong một bụi cỏ ở nơi này, có một người đàn ông đang nằm.
Một con dao găm sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể người này, máu tươi liên tục chảy ra.
Cố Thanh Sơn cúi đầu quan sát thì thấy sợi tơ màu đen bay ra ngoài, quấn quanh cơ thể người này.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn dần dần trở nên kỳ lạ.
Hắn có thể khẳng định mình chưa bao giờ thấy qua người này, thế nhưng kỹ năng vận mệnh lại cho hắn biết hắn có liên quan tới hắn ta.
Thật lá quá khó hiểu.
Có lẽ, có thứ đồ gì đó mình cần tìm, đang ở trên người của người này?
Hắn đi về phía trước, chuẩn bị quan sát tỉ mỉ xem sao.
Bỗng nhiên, một bóng dáng hơi mờ nổi lên ở trên người cái xác đó, nhìn chằm chằm vào hắn rồi hỏi: "Ngươi là ai?"
Cố Thanh Sơn giật mình, còn chưa kịp trả lời thì đối phương nói tiếp: "Ta biết rồi, ngươi là Hắc Bạch Vô Thường đúng không? Xin ngươi, hãy dẫn ta đi đi."
"Ta... tại sao lại phải mang ngươi đi? Hơn nữa ta cũng không phải là Hắc Bạch Vô Thường." Cố Thanh Sơn nói.
Lần này lại tới người kia sợ tới run người.
Hắn ta hỏi với vẻ hoang mang: "Tại sao Hắc Bạch Vô Thường lại không đến? Còn ngươi... ngươi là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận