Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1790. Trước Mặt Mọi Người


Đánh dấu
"Vậy ta nên làm cái gì?" Tô Tình hỏi.
"Nói cho ta một vài tình huống cơ bản, ta sẽ thay ngươi tới đó." Cố Thanh Sơn nói.
Tô Tình ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi sao?"
"Đúng vậy, nếu ngươi đi thì không chết cũng sẽ bị lột da, để ta tới tốt hơn."
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói.
"Ngươi... định làm cái gì?" Tô Tình hỏi.
"Đâu có biết đâu, hiện tại ta còn không biết người nào muốn hại ngươi nữa cơ mà, đi tới đó rồi tính." Cố Thanh Sơn nói.
Tô Tình nhìn hắn, thấy khuôn mặt hắn rất hờ hững, giống như hắn vừa nói đi ăn cơm mà không phải đi tới bị phê bình vậy.
"Được... Cố đạo hữu, hôm nay ngươi cứu ta một lần, ngày sau ta chắc chắn sẽ báo đáp." Tô Tình cắn răng, nói.
...
Trong nơi hoang vu vô tận này, có một tòa thành khổng lồ, tên là Côn Luân.
Tòa thành này rất rộng lớn, ngay cả thần niệm của Cố Thanh Sơn cũng không thể kéo dài tới phần cuối được.
Trừ Côn Luân ra, trên trời cũng có cung điện, tên là Dao Trì.
Dao Trì chính là nơi ở của tiên nhân.
Phàm nhân ở Côn Luân, gọi chung là chúng sinh Côn Luân.
Chúng sinh Côn Luân muốn lên trời, thì cũng chỉ có thể tu hành, nổi bật trong chúng sinh phổ thông, được Tiên cung công nhận thì mới có thể có được tiên tịch, phi thăng lên trời.
Đây là quy tắc của thế giới.
Cho dù là tiên nhân trên Dao Trì, khi có con cháu vẫn phải đưa chúng hạ phàm tu hành, tới khi công đức viên mãn, cảnh giới cao thâm thì mới có thể phi thăng một lần nữa.
Trong thành Côn Luân có bảy đạo viện lớn, tên là Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương và Diêu Quang. Đều là đạo trường cho chúng sinh Côn Luân tu hành.
Vào lúc hừng đông.
Cố Thanh Sơn đứng trước cửa đạo viện Ngọc Hành, nhớ lại những kiến thức cơ bản mà Tô Tình vừa giảng.
Giờ phút này, hắn đã biến thành Tô Tình, ngay cả cơ thể lẫn thần niệm đều không có khác biệt.
Hắn nhìn ngọc phù trong tay, phía trên có khắc một hàng chữ:
"Thuật pháp - 5."
Đây chính là thẻ thân phận của Tô Tình, đại biểu địa vị của hắn ta trong đám người tu hành thuật pháp tại đạo viện Ngọc Hành.
Tô Tình gia nhập đạo viện tu hành, năm nay là năm thứ chín.
Chỉ mới chín năm, đã có thể xếp vào năm vị trí đầu, có thể nói rằng người này có tài năng rất cao.
Thế nhưng địa vị của hắn ta cao như vậy, cũng không phải dựa vào thực lực mạnh mẽ, mà là do hắn ta có sức sáng tạo cực cao đối với pháp thuật, đã làm ra rất nhiều chuyện mà ngay cả những trưởng lão đều cảm thấy kinh ngạc tới ngây người.
Giống như "Thuật Chết Sớm" vậy.
Theo như ý kiến của một vài trưởng lão thì pháp thuật này không có bất kỳ giá trị nào cả, lại làm trái với quy tắc tự nhiên sinh tử luân hồi, là đại nghịch bất đạo.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn lại cảm thấy không phải như vậy.
Hắn đã đi qua rất nhiều thế giới, thấy qua vô số năng lực và pháp thuật, đã từng có được tri thức văn minh do chư giới quá khứ truyền cho, tầm mắt cực cao, vì vậy mới có thể phát hiện pháp thuật này không đơn giản.
Nếu như xét tới bản chất của pháp thuật này, thì có thể phát hiện "Thuật Chết Sớm" có thể phá vỡ pháp tắc sinh tử, có thể làm cho người ta sớm chết.
Tức là có thể tự động điều khiển cái chết cho mình.
Mặc dù hiện tại không có ích lợi gì, thế nhưng nếu tiếp tục nghiên cứu thuật pháp này, có lẽ sẽ có một ngày, có thể làm cho người ta bất tử.
Tới lúc đó, pháp thuật này có thể trở thành pháp thuật đột phá giới hạn sinh tử, kéo dài tuổi thọ, trở thành Thần kỹ là một điều chắc chắn.
Cố Thanh Sơn muốn giúp Tô Tình, một phần là do được đối phương tặng cho mảnh vỡ thần kiếm, còn một phần khác là nhớ lại người này giống với mình kiếp trước, đều lẻ loi một mình, không có ai giúp đỡ, nên muốn giúp đỡ hắn ta.
Cố Thanh Sơn vuốt nhẹ ngọc phù, yên lặng chờ đợi.
Thời gian sắp tới rồi...
Khi hắn còn đang nghĩ thì ngọc phù bỗng nhiên sáng ngời.
Một giọng nói rất nghiêm túc từ trong ngọc phù truyền ra:
"Tất cả trưởng lão, đệ tử, xin mời lập tức tới đài Luận Đạo, hôm nay sẽ do Giới Luật trưởng lão giảng bài về quy củ của đạo môn, cũng sẽ phán xử về vụ việc của thuật tu Tô Tình."
Giọng nói này lặp lại ba lần, rồi mới biến mất.
Sau đó, có hai tu sĩ trung niên từ trên trời hạ xuống, đứng trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Hừ, Tô Tình, khi mọi người chăm chú tu hành, thì ngươi lại đi ra ngoài rong chơi, để xem kết cục ngày hôm nay của ngươi là gì!"
"Đi, Giới Luật trưởng lão đang đợi ngươi tại đài Luận Đạo đó!"
Hai người nói xong, liền đi tới kẹp Cố Thanh Sơn vào giữa rồi kéo đi.
Cố Thanh Sơn cũng không phản kháng, cứ để cho hai người kéo đi, bay tới đài Luận Đạo.
Hiện tại, đã có rất nhiều người tụ tập nơi đây rồi, toàn bộ người trong đạo viện đều sẽ tới nơi đây.
Trước mặt bao người, Cố Thanh Sơn bị hai người kia đẩy tới, rơi xuống đài Luận Đạo, lăn một vòng rồi mới đứng dậy.
Dưới đài vang lên từng đợt tiếng cười nhạo.
Sắc mặt các trưởng lão trở nên nghiêm khắc, liếc về phía bên dưới, lúc này những tiếng cười kia mới biến mất.
Nơi đây trở nên rất yên tĩnh.
Yên tĩnh tới mức đánh rơi một cây kim cũng có thể nghe thấy.
Vào lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ không trung truyền tới:
"Tô Tình, ngươi có biết tội của ngươi hay không?"
Vẻ mặt của Cố Thanh Sơn rất vô tội, nói: "Biết tội? Tội gì cơ?"
Người trên trời cũng không ngờ phản ứng của hắn lại như vậy, hừ lạnh rồi mới nói: "Ngươi không chú tâm tu hành, làm việc lại rất phóng đãng, làm hỏng thanh danh của đạo viện ta, tới tận bây giờ mà ngươi vẫn muốn cãi sao?"
Cố Thanh Sơn lấy ngọc phù thân phận của mình ra, cho mọi người nhìn, rồi nói lớn: "Tại hạ là thuật tu xếp hạng thứ năm trong toàn đạo viện, nếu như không chú tâm mà cũng có thể như vậy, thì coi những người khác tu hành kiểu gì?"
Người kia nói: "Ngươi đang..."
Cố Thanh Sơn nói xen vào, không cho đối phương nói hết: "Ai không phục thì tới chiến, hôm nay ta muốn làm người đứng đầu đạo viện Ngọc Hành!"
Rồi hắn dùng ngón tay chỉ toàn trường, nói tiếp: "Đừng giở trò gì nữa cả, nếu không phục thì đi lên, ta đánh ngươi tới tâm phục khẩu phục thì thôi."
Toàn trường xôn xao.
Đám người kinh ngạc tới ngây người.
Chuyện này... không giống như khi trước mình tưởng tượng nha!
Ban đầu còn muốn gán hắn ta tội trái với luật lệ giới tu hành mà, tại sao lại biến thành việc Tô Tình muốn đánh toàn bộ vậy?
Hắn muốn trực tiếp lật bàn đấy à!
Chẳng lẽ... hắn có chuẩn bị trước rồi sao?
Mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Một lát sau...
Giọng nói khi trước trở nên lạnh hơn, vang vọng toàn trường:
"Tô Tình, mỗi ngày ngươi đều hái hoa ngắt cỏ, không muốn phát triển, thực sự là nỗi hổ thẹn của đạo viện! Chúng ta đang nói tới việc vi phạm giới luật của đạo viện, đừng nói sang chuyện khác!"
Đám người nhìn về phía Tô Tình.
Gừng càng già càng cay, Giới Luật trưởng lão không muốn cho Tô Tình bất kỳ cơ hội nào cả, muốn xử lý hắn một cách trực tiếp.
Không cần biết ngươi có kỳ ngộ, hay có thuật pháp gì ẩn dấu, hiện tại ta muốn dùng giới luật của đạo viện để áp ngươi, đuổi ngươi ra khỏi đạo viện, ngươi có thể làm cái gì chứ?
Mặt Tô Tình đỏ lên, ấp úng, không nói thêm được điều gì cả.
"Xin hỏi viện chủ có ở đó không?" Tô Tình hỏi lớn.
Người kia nói: "Hừ, đương nhiên viện chủ ở nơi đây, thế nhưng viện chủ sẽ không vì những chuyện xấu xa của ngươi..."
Cố Thanh Sơn lại cắt đứt lời nói của ông ta, lớn tiếng nói: "Giới Luật trưởng lão còn chưa điều tra, mà đã công nhiên ép ta trước ngày Luận đạo giữa bảy viện, Tô Tình ta xin viện chủ đạo viện lấy lại danh dự cho ta, khôi phục chính đạo cho đạo viện chúng ta."
"Tô Tình ta một lòng hướng đạo, những chuyện mà ta làm chỉ là nhập thế ngộ đạo, lĩnh ngộ đạo pháp và kiếm kỹ, xin viện chủ minh xét!"
Toàn trường đều yên lặng.
Không ai có thể nghĩ tới, Tô Tình sẽ nói ra những câu này.
Ngươi còn muốn lấy lại danh dự sao?
Những chuyện mà ngươi làm thường ngày, ngươi cho rằng những người khác không biết hả?
Kiếm kỹ?
Kiếm thuật là thứ mang ra nói đùa được sao? Ngươi dám rút kiếm nơi này sao? Tưởng những kiếm tu dưới đài đều ăn chay?
Bạn cần đăng nhập để bình luận