Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2026. Chiếc nhẫn: Truy Quang giả


Đánh dấu
Tô Tuyết Nhi buông ống pháo xuống, thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng không mắc sai lầm."
"Nhanh lên, chúng ta cũng phải trở về tương lai ngay, nếu không tận thế sẽ phát hiện chúng ta!" Giọng nữ dễ nghe nói.
"Aiz, cũng không biết Cố Thanh Sơn có thể hiểu ý của chúng ta hay không nữa."
Tô Tuyết Nhi hơi lo lắng, nói.
"Yên tâm, cái tên kia quá thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ý của chúng ta." Giọng nữ kia trả lời.
"Ừm, chúng ta đi thôi!" Tô Tuyết Nhi nói.
Vô số hoa văn ánh sáng nhỏ bé lại phức tạp xuất hiện xung quanh người cô, bọc lấy cô rồi biến mất vào trong hư không.
Thế giới Ác Quỷ.
Ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ thế giới.
Mọi thứ đều dần dần bị hủy diệt.
Ánh sáng vỡ vụn rồi biến mất.
Hư không vỡ tan, Cố Thanh Sơn rơi vào phía trên con sông thời gian.
"Tiểu Vi! Chúng ta còn chưa chạm tới Tiểu Vi!" Mạc khàn giọng quát.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào con sông thời gian, bỗng nhiên cảm ứng được điều gì đó, nói lớn:
"Chuẩn bị chiến đấu! Hiện tại chúng ta cũng chưa an toàn đâu."
Ngay sau đó, trên người của hắn xuất hiện lít nha lít nhít côn trùng.
Đám côn trùng này đều do ánh sáng cấu tạo thành, khi vừa vào con sông thời gian thì mới xuất hiện.
Chít chít chít chít chít chít...
Đám côn trùng phát ra những âm thanh chói tai, giống như vẫn chưa thể thích ứng hoàn cảnh này vậy.
Ý niệm Cố Thanh Sơn hơi lay động.
Bốn thanh kiếm từ hư không xuất hiện, hóa thành từng luồng tàn ảnh, liên tục chém vào đám côn trùng kia.
Thế nhưng bốn thanh kiếm này lại chém xuyên qua cơ thể bọn côn trùng này, không tạo được bất kỳ thương tổn nào cho chúng cả.
"Tại sao lại thế!" Cố Thanh Sơn giật mình, nói.
"Đúng là không có cách nào cả, chúng ta..."
Mạc gào lên, rồi phóng ra lực lượng ánh sáng, thế nhưng cũng chỉ có thể làm cho đám côn trùng càng cáu kỉnh hơn mà thôi, không giết được con nào cả.
Mạc hơi tuyệt vọng, nói: "Nó là tận thế Không Thể Biết, chúng ta không có cách nào giết bọn chúng cả..."
Bỗng nhiên, có một cơn gió từ sông thời gian thổi tới, mang theo một luồng khí ẩm.
Luồng khí ẩm này quét lên người Cố Thanh Sơn, làm cho đám côn trùng trở nên rối loạn, bất ổn.
Cố Thanh Sơn thấy vậy thì dùng toàn lực uốn éo cơ thể, cố gắng rơi xuống sông thời gian.
Gió.
Ngay sau đó, trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Toàn thân Cố Thanh Sơn bị gió mạnh thổi làm cho tay áo bay phấp phới.
Chít chít chít chít!
Đám côn trùng ánh sáng kia sợ hãi hét lên.
Bọn chúng tụ tập thành tại một chỗ, dung hợp thành một quái vật ánh sáng, đứng trên người Cố Thanh Sơn.
Đó là một bộ xương, đầu lâu bốc lên ngọn lửa ánh sáng chói lọi, ánh sáng trên người nó giống như một cái áo choàng, ngăn cản hoàn toàn cơn gió xung quanh.
Bộ xương cúi đầu nhìn Cố Thanh Sơn, nói:
"Sinh mạng là tội ác, ta đi vào Cánh cửa thế giới, chỉ vì xóa sạch sự tồn tại của các ngươi!"
Cánh tay bằng xương trắng của nó hóa thành một dây xích rất dài.
Trong khoảnh khắc đó...
Nơi sâu trong sông thời gian, một con quái vật thời gian lao ra khỏi mặt nước.
Đó là một con cá chuồn với sáu đôi mắt, nó mang theo một trận gió, lao thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đang định giãy dụa thì cá chuồn kia hét lớn: "Cố Thanh Sơn, đừng nhúc nhích!"
Cũng không biết Cố Thanh Sơn suy nghĩ cái gì mà nghe lời, đứng im không nhúc nhích.
Cá chuồn hóa thành một luồng sương mù xám, xuyên qua màn sáng đang bảo vệ bộ xương kia.
Bộ xương kia hơi lắc lư.
Ngay sau đó, rất nhiều cá chuồn nhảy khỏi mặt nước, bay về phía Cố Thanh Sơn.
Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, giống như một đòn tấn công, đâm xuyên qua cơ thể của quái vật kia.
Quái vật kia đứng im bất động.
"...Rõ ràng... Chỉ một chút nữa..."
Nó nói với sự tiếc nuối rất lớn, cơ thể lại biến thành rất nhiều côn trùng ánh sáng, tản vào trong hư không, dần dần mờ dần đi.
Tất cả côn trùng bị gió thổi tán, không còn nhìn thấy gì nữa.
Sau lưng Cố Thanh Sơn bốc lên một tầng mồ hôi lạnh.
Đòn tấn công của mình không thể làm bị thương đối phương, nếu không có đám cá chuồn thời gian kia...
Hắn đưa mắt nhìn về phía đám cá chuồn.
Đám cá kia lại bay trở về một lần nữa, bay xung quanh Cố Thanh Sơn.
Thủ lĩnh của đám cá chuồn nói: "Cố Thanh Sơn, tại thời đại Tuyên Cổ, ngươi đã từng cứu con sông thời gian một lần, hiện tại chúng ta cũng cứu ngươi một lần, ngươi và bộ tộc thời gian coi như không ai nợ ai nữa."
Bọn chúng gật đầu với Cố Thanh Sơn, rồi quay lại đâm đầu vào trong con sông thời gian.
Con sông thời gian lại trở nên yên tĩnh như cũ.
Không thể biết được đám cá chuồn kia đi nơi nào.
Càng không biết bọn chúng tới từ nơi đâu.
"Thật sự không nghĩ tới, đám quái vật thời gian này lại có thể chống lại loại tận thế kia." Cố Thanh Sơn nói.
"Thời kỳ đó, bọn chúng cũng không ra tay..." Đại Ca cảm thấy hơi sa sút: "Cũng may khi thác nước ánh sáng xuất hiện thì cách chúng ta rất xa, chỉ có một luồng sáng yếu ớt chiếu tới người chúng ta, nếu không cả hai chúng ta đều phải chết ngay tại lúc đó."
"Loại tận thế này là cái thứ gì? Tại sao lúc đầu nó là côn trùng, về sau lại biến thành một quái vật?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không biết, dù sao khi lực lượng của ta ở vào thời điểm mạnh nhất, cũng đều thua nó, cũng không tìm được sơ hở của nó là gì." Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Thời điểm Đại Ca mạnh nhất, có thể điều khiển cả Thi thể đóng băng, tương đương với một loại tận thế bí mật.
Thế nhưng ngay cả như vậy đều thua.
Tại trước mặt tận thế Không Thể Biết, Thi thể đóng băng bị đánh bại, một bộ phận cơ thể hóa thành Vực Sâu Vĩnh Hằng, một bộ phận khác hóa thành sáu Phong Ấn Chương, cũng không thể khôi phục lực lượng năm đó nữa.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Trên sông thời gian, hắn liên tục bay về phía trước.
Vào lúc này, cảm xúc của Đại Ca cũng ổn định lại, nói: "Cuối cùng thì ai là người đã xé rách hư không, đưa ngươi vào trong con sông thời gian?"
"Cảm giác này rất là quen thuộc..." Cố Thanh Sơn hơi trầm tư, nói.
Đại Ca nói: "Đúng, hơi giống với một phát súng đã bắn chết thích khách tận thế vừa mới xuất hiện khi trước."
"Đòn tấn công xuyên qua thời không, nhảy vọt không gian rồi bắn trúng mục tiêu, ngay cả cơ hội tránh né đều không có, chắc là Tô Tuyết Nhi lại tới một lần nữa." Cố Thanh Sơn suy luận.
"Xem ra nàng ta đã cứu chúng ta." Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, nói tiếp: "Thực ra ta đã cảm nhận được nguy cơ tới, cho nên đã kích hoạt lực lượng của Tứ Thánh Trụ hư không, chuyển tới Thế giới Địa."
Đại Ca: "Thế giới Địa sao? Thì ra là vậy, cơ bản là chúng ta cũng không nhiễm bao nhiêu ánh sáng tận thế, mà Thế giới Địa lại có thể cấm hết tất cả lực lượng siêu phàm, uy lực của tận thế cũng sẽ bị yếu bớt, chúng ta có khả năng sống sót."
"Thế nhưng Tô Tuyết Nhi lại đưa ta xuyên qua thời không, đi tới tương lai." Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca: "Với lại nàng ta cũng có thể chờ đợi thêm một giây, chờ ngươi cứu được Tiểu Vi thì mới ra tay sử dụng đòn tấn công thời không."
"Đúng vậy, nàng không cho ta thời gian đó." Cố Thanh Sơn đồng ý.
Hai người suy nghĩ tới đây thì đều cùng im lặng.
Tại sao Tô Tuyết Nhi lại không cho Cố Thanh Sơn một cơ hội cứu Tiểu Vi chứ?
Hai người vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng, Cố Thanh Sơn nói:
"Tiểu Vi... về mặt thân phận chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, ngay cả Hắc Hải nữ sĩ đều đã xác nhận, mà với cảm giác của ta cũng thấy nàng rất không tệ."
"Ừ, bởi vì có nàng ấy thì ta mới có thể tỉnh táo lại, ta thiếu nợ nàng ấy. Cho nên vấn đề hiện tại vẫn là, tại sao Tô Tuyết Nhi cứu chúng ta, lại không cho chúng ta có cơ hội cứu Tiểu Vi?" Đại Ca nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận