Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1928. Nơi Giam Cầm


Đánh dấu
“Ồ, chẳng lẽ Xích Hộc cũng vì cái này mà thoát khỏi khống chế?” Đại Ca hỏi.
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Chính xác. Đây là phương pháp duy nhất để thoát khỏi khống chế của nó. Hai người cần thay đổi thế giới thuộc về mới không bị nó khống chế nữa.”
Tiểu Tịch cùng làm theo, cảm thấy hứng thú: “Nhảy điệu múa này là được sao?”
Cố Thanh Sơn làm động tác chu môi, sau đó nghiêm túc nói: “Đúng là như vậy.”
Đại Ca: “....”
Tiểu Tịch che miệng cười: “Oa, tôi thích nhảy múa lắm.”
Cô nhảy một cách hăng hái, càng nhảy càng tốt. Rất nhanh đã nhảy tốt hơn so với Đại Ca không biết bao nhiêu lần.
Ba người đang nhảy, bỗng hư không khẽ động, có cái gì đó rơi xuống.
Mọi người nhìn lại, là một thẻ bài rơi xuống trước mặt Tiểu Tịch.
Tiểu Tịch nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đương nhiên đã nhìn thấy nhắc nhở của giao diện Chiến Thần, lập tức vui mừng: “Rất tốt, cô đã được điệu múa này ưu ái. Tấm thẻ bài này là phần thưởng vũ đạo, mau cầm đi.”
Lúc này, Tiểu Tịch mới cầm lấy thẻ bài, đọc to nội dung trên thẻ:
“Luật pháp Nhân Quả: “Binh khí cấm tiệt.”
Tiếng nhạc rung động cả phòng.
Tùng tùng cheng cheng.
Tùng tùng cheng! ~
Tùng tùng cheng! ~
Tùng tùng cheng!
Cố Thanh Sơn đằng trước, Đại Ca và Tiểu Tịch đằng sau, ba người kiên trì khiêu vũ.
Khi toàn bộ vũ đạo tiến vào thời khắc cao trào, hư không trước mắt Cố Thanh Sơn xuất hiện một hàng chữ đom đóm:
[Chúc mừng ngài thu được quyền lựa chọn thế giới thuộc về.]
[Bạn nhảy của ngài thuộc sinh linh Sinh Tử Hà.]
[Bây giờ ngài có thể thay đổi thế giới thuộc về của hai người kia.]
[Trước mắt, hình thức thế giới có thể lựa chọn: Sinh Tử Hà và Lục Đạo Luân Hồi.]
[Tiếp tục lựa chọn Sinh Tử Hà, mời xoay sang bên trái, tiếp tục duy trì thế giới hai người thuộc về.]
[Nếu như cần thay đổi gì, xin mời tiếp tục tiến hành vũ đạo là những bước nhảy nhỏ, thay đổi thế giới thuộc về của bạn nhảy sang: Lục Đạo Luân Hồi.]
Cố Thanh Sơn rất quen thuộc với những điệu nhảy này, cũng không tính là khó.
Hắn đưa tay ra sau lưng, hai chân chạm đất liên tục, hoàn thành điệu nhảy.
Khi hắn dừng lại, tất cả vũ đạo đều kết thúc.
Bên trên giao diện Chiến Thần hiện lên dòng chữ nhắc nhở:
[Bạn nhảy của ngài đã được thay đổi thế giới thuộc về.]
[Giờ đây thế giới của họ là Lục Đạo Luân Hồi.]
[Căn cứ vào tính đặc biệt của Lục Đạo Luân Hồi, ngài có thể xem quá khứ, hiện tại và tương lai của bọn họ.]
[Bởi vì bọn họ là người mới nhất thuộc về Lục Đạo, tạm thời chưa có tam sinh để xem xét.]
[Bước nhảy của ngài đã cải thiện, xin không ngừng cố gắng.]
Tất cả hàng chữ nhỏ biến mất.
Cố Thanh Sơn ngồi bịch xuống đất, há miệng thở dốc.
“Rod, mau nhìn kìa.” Xích Hộc đột nhiên kêu to lên.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên người Đại Ca cắm đầy ống dẫn nối với đầu, cổ, cánh tay, tim, sau lưng, hai chân, không biết thông đi hướng nào.
Trên người Tiểu Tịch lại không có bất cứ thứ gì.
Đại Ca cố gắng giãy giụa.
“A....”
Hắn ta rống lên giận dữ, mặc cho máu tươi vẩy ra, dốc hết toàn lực tháo bỏ mấy cái ống trên người.
Tiểu Tịch đứng bên cạnh Đại Ca, há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mặt, sợ ngây người.
Trong hư không vang lên một âm thanh lạnh lẽo:
“Đối tượng quan sát và điều khiển quan trọng đã biến mất, bắt đầu phá hủy thiết bị kết nối.”
Những ống dẫn kia rời khỏi người Đại Ca, dần dần bay lên không trung, tan biến giữa hư không.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Giống như có một thế giới khác xuất hiện. Nó chỉ dừng lại một lúc ở chỗ này, rút hết mọi ống dẫn trên người Đại Ca, sau đó rời đi.
Cảnh tượng này khiến cho lòng người phát lạnh.
Cố Thanh Sơn vội vàng lấy ra hai chai nước có công dụng chữa trị đưa cho Tiểu Tịch và Đại Ca.
Sau khi uống xong, sắc mặt hai người mới ổn được một chút.
Nhưng tất cả đều không lên tiếng.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi dò.
Đại Ca nhớ lại: “Khi điệu nhảy hoàn tất, tôi phát hiện dường như có thứ gì đó đang cùng tôi cảm nhận toàn bộ thế giới, sau đó những cái ống kia liền xuất hiện.”
Cố Thanh Sơn đứng lên, bước đến chỗ cánh cửa thần thánh, vỗ vào cánh cửa: “Tại sao ngươi lại để những thứ kia tiến vào?”
Cánh cửa thần thánh ủy khuất nói: “Mấy thứ đó vốn trên người của hắn mà, đâu phải là ta bỏ vào.”
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn Đại Ca rồi lại nhìn Tiểu Tịch và Xích Hộc.
Lúc đó, Xích Hộc cũng đã thay đổi thế giới thuộc về nhưng không xảy ra chuyện như vậy.
Tiểu Tịch cũng không.
Âm thanh kia cũng đã nói, Đại Ca là đối tượng quan sát và điều khiển quan trọng.
Rốt cuộc nó muốn làm gì?
Đại Ca đứng lên, gương mặt hiện lên sự ngưng trọng: “Vừa rồi cậu thông qua điệu nhảy đó đã làm những gì?”
“Biến hai người thành chúng sinh Lục Đạo.” Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca suy nghĩ vài phút, sau đó hiểu ra.
“Từ giờ trở đi, chúa tể Nguyên Lực Vô Tận kia không cách nào điều khiển chúng ta được nữa.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Nhưng hai người vẫn có thể sử dụng sức mạnh vốn có của mình.”
Đại Ca nâng tay lên.
Một luồng ánh sáng xuất hiện trong tay của hắn ta.
“Thật kỳ lạ...”
Không ai nhắc lại chuyện mấy cái ống nữa.
Nhưng Cố Thanh Sơn biết, Đại Ca chỉ sợ là một thứ tồn tại cực kỳ đặc biệt.
Hắn nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Những cái ống vừa rồi thoạt nhìn giống đồ vật của khoa học kỹ thuật.
Chúng có liên quan gì với chúa tể Nguyên Lực Vô Tận?
Cố Thanh Sơn im lặng.
Tin tức quá ít.
Muốn biết được chân tướng bên trong, chỉ sợ phải nghĩ cách lần nữa.
Cố Thanh Sơn nhìn cánh cửa thần thánh phát ra ánh sáng.
Bên ngoài là màn đêm hư vô, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không tồn tại bất kỳ vật sống nào.
“Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?” Cố Thanh Sơn thầm hỏi.
Hắn đặt tay lên cửa, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Cánh cửa không nhúc nhích.
Cánh cửa thần thánh nói: “Đại lão, ngươi muốn ra ngoài chỉ cần nói một tiếng là được, không cần phải đẩy ta.”
Cố Thanh Sơn nói: “Có khi nào trong khoảnh khắc ngươi mở ra, sẽ có cái gì đó thừa cơ chui vào mật thất hay không?”
“Ngươi lo lắng điều này, vậy ta sẽ trao cho ngươi quyền thông hành, sau đó trực tiếp thuấn di ra ngoài là được.” Cánh cửa thần thánh nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, sau đó nói với mọi người: “Tôi có một cách sẽ không bị đối phương phát hiện. Chờ tôi ra ngoài xem tình huống rồi nói sau.”
“Khoan đã.” Đại Ca đột nhiên lên tiếng.
“Sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
Đại Ca trầm ngâm nói: “Nếu nó giam cầm chúng ta ở đây, tôi nghi ngờ đây không phải là nơi mà chúng sinh có thể tiếp xúc.”
“Là nơi mà chúng sinh không thể tiếp xúc? Là có ý gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca nghiêm túc nói: “Chắc cậu không biết, khi tôi trở lại Vực Sâu Vĩnh Hằng, tôi phát hiện bên trong cơ thể Vực Sâu của mình ẩn chứa một thứ có sức mạnh rất cường đại. Bọn chúng đều ở trong trạng thái ngủ say từ đầu đến cuối.”
“Mạnh bao nhiêu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Mạnh hơn tất cả những thứ mà tôi biết.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, chợt nhớ đến chuyện lúc trước.
Sau bảy kiếm tế chư giới, lúc thần du, hắn đã nhìn thấy ánh mắt to lớn kia.
Thần Sinh Mệnh trước ánh mắt đó cũng phải tan thành cát bụi; Quỷ chủ cũng phải chạy trối chết để bảo toàn mạng sống.
Đó là sức mạnh khủng bố đến cỡ nào.
Cố Thanh Sơn cũng không nôn nóng: “Tôi từng thông qua quan sát huyễn tượng, đã nhìn thấy một con mắt. Tôi vẫn cứ nghĩ đó là anh...”
“Cũng không phải mắt của tôi. Đó là đồ vật bị phong ấn của Vực Sâu Vĩnh Hằng. Vực Sâu Vĩnh Hằng phải đảm bảo những thứ đó chìm vào ngủ say vĩnh cửu, không bao giờ tỉnh lại.” Đại Ca nói.
“Những vật đó? Ý của anh là, còn có một số thứ giống ánh mắt đó sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, cho nên chuyện đáng sợ nhất chính là bọn chúng đều tỉnh dậy.” Đại Ca nói.
“Những vật đó so với lúc anh mạnh nhất thì ai mạnh hơn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca trầm tư: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng lúc tôi mạnh nhất, tôi đã từng cảm nhận qua sức mạnh của đối phương. Chỉ cần ánh mắt đó thức tỉnh, nó sẽ khiến cho tất cả chúng ta tan tành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận