Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3145. Cha và mẹ (1)



Trên đường phố.
Chỉ còn lại hai thiếu nữ thú tộc, cùng với cô gái được bao phủ trong áo bào trắng kia.
Cô gái kia chậm rãi đi tới trước mặt hai thiếu nữ.
Chẳng biết tại sao, hai thiếu nữ này lại không kìm lòng được quỳ một chân trên đất khi đối diện ánh mắt của cô gái kia.
Cô gái áo bào trắng vươn tay, xoa nhẹ đầu một thiếu nữ thú tộc, nói: "Các ngươi không thể tham dự chuyện trong trường học này được... Với lại hắn cũng không ở nơi đó."
"Vậy chúng ta nên làm cái gì?" Một thiếu nữ hỏi.
"Trở về tu hành cho tốt đi, chờ các ngươi mạnh lên thì sẽ có một ngày gặp được hắn." Cô gái áo bào trắng nói.
"Chỉ khi nào trở nên mạnh mẽ, mới có thể gặp lại hắn sao?" Một thiếu nữ khác hỏi.
"Chúng ta muốn mạnh lên, cần thời gian dài đằng đẵng, mà bây giờ những người khác đã tới để tranh cướp tư cách gặp hắn rồi..." Người thiếu nữ đầu tiên vội vã nói.
Cô gái áo bào trắng cười cười, ấm giọng nói: "Nếu như các ngươi không cố gắng mạnh lên, như vậy càng không có hi vọng nào cả."
Một thiếu nữ trở nên uể oải, nói nhỏ: "Tương lai hắn đã thuộc về người khác rồi."
Cô gái áo bào trắng nói: "Cũng không phải như vậy... chuyện tương lai, ai dám khẳng định đâu? Tóm lại, cố gắng chắc chắn không sai."
Nàng duỗi ngón tay ra, chạm nhẹ vào vầng trán trơn bóng của hai thiếu nữ.
"Đây là một phần quà tặng nho nhỏ của ta, bây giờ thì đi về đi."
Hai thiếu nữ nhìn nhau, đồng thanh nói: "Cám ơn ngài."
Các nàng giống như thấy được hi vọng vậy, xoay người, dọc theo con đường này mà rời đi.
Cô gái áo bào trắng đứng im tại chỗ, quan sát bóng người của hai người kia biến mất tại cuối con đường.
Một lúc lâu sau, cô mới xoay người lại, nhìn về phía trường học.
"Để ta xem xem, tới cùng thì người con dâu nào mới xuất sắc nhất."
Cô gái lẩm bẩm.
Cô bỗng biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
...
Ở một nơi khác.
Huyết Hải.
Tấm ván gỗ trôi nổi theo từng con sóng.
Hư không mở ra.
Một người đàn ông yên lặng rơi xuống, đứng trên ván gỗ.
"Quái lạ, vừa rồi tại sao ngươi lại biến mất?"
Người đàn ông này hỏi.
Trên ván gỗ, Cố Thanh Sơn ngồi nơi đó, trong tay vẫn cầm cần câu cá, cũng không quay đầu lại mà nói: "Ta vẫn luôn ở nơi này."
"Thôi đừng có mà bốc phét, vừa rồi ta cũng tới mà lại không thấy ngươi ở nơi này." Người đàn ông kia nói.
"À, ta vừa đi xuống đáy Huyết Hải nhìn chút." Cố Thanh Sơn nói.
"Thì ra là thế!" Người đàn ông này gật đầu.
Bỗng, hắn ta lại hỏi với vẻ khó hiểu: "Nếu như ngươi muốn tới Luyện Ngục, thì sử dụng thư mời của Thằng hề là được mà, tại sao lại muốn đi tới đáy Huyết Hải cơ chứ?"
Cố Thanh Sơn nói: "Ta tới sắp xếp một vài Danh sách hủy diệt, đề phòng có thứ gì leo ra từ trong Luyện Ngục, tấn công Huyết Hải."
Người đàn ông kia im lặng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn ta hỏi.
"Không có gì, chỉ là phòng ngừa mọi chuyện có thể xảy ra mà thôi, phong cách làm việc của ta luôn là vậy mà." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn thả cành câu ra, giơ tay lên cho người đàn ông kia xem một thứ.
Khí tức hủy diệt vô cùng vô tận tụ tập tới, thể hiện ra hàng ngàn tỷ loại phù văn hoàn toàn khác biệt trên tay của hắn.
Người đàn ông kia quan sát một lúc, giật mình nói: "Đây là... phù văn hủy diệt hoàn toàn khác biệt với khi trước..."
"Đúng, những phù văn khi trước là tại vô số năm trước, chúng sinh dùng toàn lực ngưng tụ ra Danh sách nguyên thủy." Cố Thanh Sơn nói.
"Tại sao lại thay đổi chúng nó cơ chứ?" Người đàn ông kia hỏi.
"Nếu nói là thay đổi chúng nó, chẳng bằng nói là tự thay đổi chính mình... nếu như đã bị hạn chế ở nơi đây, ta phải tranh thủ thời gian, cố gắng tu hành, cố gắng để cho bản thân trở nên càng mạnh." Cố Thanh Sơn nói.
"Thế nhưng... hiện tại ngươi không có kẻ địch nào mà... làm những chuyện này còn ý nghĩa nào không cơ chứ?" Người đàn ông kia hỏi với vẻ khó hiểu.
Cố Thanh Sơn cười cười, thu lại những phù văn trong tay đi, lại cầm lên cần câu.
"Hiện tại không có, không phải là về sau không có, mạnh lên chắc chắn không sai."
Hắn cũng không quay đầu lại, nói.
"Cũng đúng, lúc nào ngươi cũng chuẩn bị cho bất cứ chiến đấu nào." Người đàn ông kia cảm thán.
Soạt...
Mặt biển hơi động.
Cố Thanh Sơn nhấc cần câu lên.
Một con cá rơi xuống ván gỗ, lật nhảy liên tục trên tấm ván gỗ này.
Người đàn ông kia đưa tay đè con cá lại.
Rồi con cá kia bỗng hóa thành một tấm thẻ bài.
"Cho ngươi." Người đàn ông kia ném thẻ bài cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đón lấy xem xét, trên tấm thẻ bài này không có thứ gì khác, chỉ vẽ ra một nhóm phù văn huyền ảo đặc biệt.
"Ta chưa bao giờ thấy qua loại phù văn này, ngươi có hiểu nó là thứ gì không?" Người đàn ông kia hỏi với vẻ tò mò.
"Đây là một loại triệu hoán đặc biệt... ta cũng có hiểu đôi chút, hình như chỉ có tồn tại loại Danh sách như ta mới có thể đọc nó lên." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cầm thẻ bài, lẩm bẩm: "Dùng danh nghĩa của cha, mở ra con đường bí mật trong thế giới này."
Ầm...
Tấm thẻ bài háo thành một trận sương mù, bay lên trên không, hội tụ thành một con đường hầm hình tròn thâm thúy.
Ngay sau đó...
Một bóng người từ trong đường hầm đi ra, đứng giữa không trung, nhìn về phía hai người.
Cố Thanh Sơn thấy được người kia, chầm chậm đứng dậy.
"Cha..."
Hắn nói nhỏ.
Người kia lập tức cười một cách phóng khoáng, cảm thán:
"Thanh Sơn, con trưởng thành rồi!"

Hang động biến mất.
Người đàn ông kia nhẹ nhàng rơi xuống ván gỗ.
Ông ta có thân hình khôi ngô cao lớn, trên cằm có vài sợi râu ngắn ngủn, hai mắt sáng ngời có thần.
"Cha..." Cố Thanh Sơn nói.
"A, con trai, đã lâu không gặp." Ông ta nhếch miệng cười nói.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Vì sao năm đó cha và mẹ lại..."
Ông ta xua tay, cắt lời hắn: "Ta biết con muốn hỏi cái gì, thế nhưng để mà nói thì chuyện này rất dài, coi như Người Ghi Chép Lịch Sử bên cạnh con cũng không thể ghi chép lại toàn bộ mọi chuyện cần thiết."
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Yên Hỏa.
Yên Hỏa nhún vai, nói: "Đừng nghe hắn ta nói nhảm, việc ghi chép của ta vẫn luôn chuyên nghiệp."
Cố Thanh Sơn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cha mình.
Cha của Cố Thanh Sơn hừ lạnh nói: "Đúng như vậy sao? Làm sao ta cảm thấy thể lực của ngươi sắp hết vậy chứ?"
Yên Hỏa giải thích: "Bởi vì những chuyện mà Cố Thanh Sơn đã trải qua quá nhiều, ta cũng không thể ghi chép hết toàn bộ đi, chỉ có thể ghi lại những điểm chính... với lại lịch sử quá mức phức tạp, bên cạnh hắn có quá nhiều người có quá nhiều chuyện xảy ra, ta cũng không có thời gian và tinh lực để ghi chép hoàn toàn mọi chuyện."
Cha của Cố Thanh Sơn nói: "Những chuyện mà ta đã trải qua còn nhiều hơn Cố Thanh Sơn hàng trăm ngàn lần, lại càng kinh tâm động phách hơn, thần bí mà mỹ lệ, người phàm không thể tưởng tượng nổi, cơ bản là không thể ghi chép lại... ta nói vậy thì ngươi cũng hiểu đi."
Hết chương 3145.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3146
Bạn cần đăng nhập để bình luận