Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2520. Kiếm thuật cấm kỵ (1)


Đánh dấu

Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nhìn hắn chòng chộc, quát lên: “Ngươi là cái đồ không biết xấu hổ...”
Cố Thanh Sơn nhún vai nói: “Thôi, nếu ngươi không làm thì ta đi đây, lát nữa ta sẽ khắc hết bí mật về Lục Đạo lên mấy viên gạch ngoài cửa nhà ngươi.”
“Khoan đã!” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy kêu lên.
“Hả?” Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn nó.
“Giao dịch thành công! Đồ chết tiệt, ngươi muốn lấy được tin tức gì từ chỗ ta?” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy vừa mắng vừa hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Làm sao mới có thể tìm được thế giới Phủ Bụi?”
Đám Chúa tể Thanh Đồng kia đều nắm giữ một thuật pháp hư không khác: thuật Nhất Nhân Vạn Sinh.
Mà trong ba thuật pháp hư không còn có một thuật pháp phòng ngự mạnh nhất.
Thuật Thế Giới Song Song.
Đây là Long chú cuối cùng.
Trước đây thi thể khổng lồ cũng từng nói thuật Thế Giới Song Song đến từ thế giới Phủ Bụi.
Hắn nên đi tìm thế giới Phủ Bụi, tranh thủ lấy được thuật pháp này!
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy tập trung tinh thần nghe hắn nói xong, thở phào một hơi, vỗ ngực nói:
“Làm ta sợ muốn chết, thì ra ngươi chỉ muốn biết tin tức về thế giới Phủ Bụi.”
Hắn tìm kiếm trong tầng mây một hồi, nhanh chóng mò ra một vật, ném cho Cố Thanh Sơn.
“Cầm cái này, về sau đừng tới làm phiền ta.”
“Đây là cái gì?”
Cố Thanh Sơn đánh giá tấm thẻ trong tay, hỏi.
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nói: “Ta sống ở hành lang thế giới Phủ Bụi, đương nhiên rất quen thuộc với các giới linh trong thế giới Phủ Bụi... Nhưng đây đã là chuyện quá khứ rồi.”
“Chúng nó từng làm rất nhiều vụ mua bán lớn với ta, có một lần bọn họ đã cho ta tấm thẻ này.”
“Thông qua tấm thẻ này, ngươi có thể đi tới thế giới Phủ Bụi...”
“Nhớ kỹ, ngươi không thể nào thông qua tấm thẻ này để trở lại hư không.”
“Có đi hay không bản thân ngươi quyết định, đừng trông cậy vào ta.”
Cố Thanh Sơn nhìn tấm thẻ.
Chỉ thấy bên ngoài tấm thẻ được nhiều lớp quyển trục khóa lại, sức mạnh phong ấn cường đại khiến không gian vặn vẹo, không nhìn rõ bên trong là thứ gì.
Dòng chữ màu đỏ tươi xuất hiện:
[Vật phẩm: Không biết.]
[Vật phẩm này rơi vào trạng thái tách biệt hoàn toàn, phải mở hết tất cả các lớp quyển trục ngăn cách mới có thể sử dụng.]
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: “Vì sao phải bọc chặt như vậy?”
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nói: “Đây chính là một món bảo bối tốt, ta giấu trên người còn sợ bị đánh cắp, không thể làm gì khác hơn là dùng cách thức nghiêm mật một chút để bọc lại.]
Cố Thanh Sơn nghĩ cũng phải.
“Này, giao dịch của chúng ta hoàn thành rồi chứ?” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nhìn hắn chằm chằm.
“Hoàn thành, cảm ơn.” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Vậy ngươi còn không đi?” Người Khổng Lồ Nguyên Thủy nói.
Cố Thanh Sơn nhún vai, đang muốn mở quyển trục bọc ngoài tấm thẻ ra, tay đang giơ lên chợt khựng lại.
Không đúng lắm.
Thái độ của Người Khổng Lồ có vẻ gấp gáp.
Mình đi thì đi, vì sao nó phải giục?
Cố Thanh Sơn hơi do dự, liếc mắt nhìn Người Khổng Lồ, thấy môi nó giật giật, giống như đang nhớ lại gì đó.
Tấm thẻ trong tay nhẹ nhàng rung động, lớp lớp quyển trục bao bọc bên ngoài cũng phóng ra ánh sáng.
Trong chớp nhoáng, Cố Thanh Sơn không hề nghĩ thêm một giây.
Hắn cầm trường kiếm chém một nhát trên tấm thẻ.
Kiếm thuật thời không: Lá Chắn Thời Gian!
Trong nháy mắt chém ra một nghìn hai trăm kiếm.
Bỗng thấy lớp lớp ánh sáng bên ngoài tấm thẻ rơi vào trạng thái ngưng trệ.
Thừa dịp Người Khổng Lồ Nguyên Thủy còn chưa kịp phản ứng, trên người Cố Thanh Sơn bỗng bốc lên sương trắng dày đặc.
Sương mù phủ xuống.
Chỉ một thoáng, Cố Thanh Sơn biến mất ngay trước mặt Người Khổng Lồ.
...
Thế giới của Địa.
Cố Thanh Sơn trở lại dưới lòng đất sâu thẳm, lặng lẽ đặt tấm thẻ trên mặt đất.
Ánh sáng trên tấm thẻ vẫn đang trong tráng thái ngưng trệ.
Thời gian của nó dừng lại ở thời điểm vừa rồi.
Sau một ngàn hai trăm giây, thời gian của nó mới có thể khôi phục lại như thường.
Thần kiếm Định Giới ở một bên nói: “Cố Thanh Sơn, ánh sáng vừa rồi là do ngươi kích hoạt, hay là do Người Khổng Lồ kích hoạt?”
Triều Âm kiếm cũng phát ra một tiếng động bày tỏ nghi hoặc.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn vẫn bình tĩnh, nói: “Không phải ta, có lẽ sự việc có gì đó không ổn.”
Trong lòng hắn thầm gọi một tiếng “Dự cảm chiến đấu”.
Một dao động khác thường từ trên người hắn tỏa ra, xoay mấy vòng giữa không trung, cuối cùng bay vào giữa trán hắn, tạo thành một chấm sáng nhàn nhạt.
[Ngài phát động Chín Vạn Chúc Phúc.]
[Chúc phúc sơ cấp của ngài: Dự cảm chiến đấu đã được tăng lên gấp chín lần, lên cấp thành chúc phúc siêu cấp: Khám phá thiên cơ.]
[Từ giờ trở đi, ngài có thể cảm nhận được bất cứ nguy hiểm nào.]
Làm xong chuyện này, Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía tấm thẻ bị quyển trục bọc quanh.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên trắng bệch, đột ngột đứng lên, tránh ra xa.
“Ngươi làm sao vậy?” Thần kiếm Định Giới hỏi.
“Không sao... Xem ra năng lực dự cảm quá mạnh cũng không phải chuyện tốt.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn giải tán “Khám phá thiên cơ”, một lần nữa đi về chỗ cũ, ngồi xuống trước tấm thẻ.
Cảm giác vừa rồi vô cùng xấu, chứng minh tấm thẻ này nhất định có vấn đề.
Nhất định là Người Khổng Lồ Nguyên Thủy giở trò.
“Định Giới.”
“Hả?”
“Làm việc thôi.”
Cố Thanh Sơn cầm thần kiếm, nhẹ nhàng chĩa về phía tấm thẻ.
Soi chiếu, bắt đầu!
[Soi chiếu: Nhìn thấy tất cả mọi việc đã xảy ra trong quá khứ, nhìn thấy tất cả mọi bí mật trong hư không.]
Tức khắc có một đường sáng từ tấm thẻ bay lên cao, mở ra trước mặt Cố Thanh Sơn, chiếu ra toàn bộ mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Chỉ thấy trong một màn hình, tấm thẻ này xuyên qua mây mù, rơi xuống trước mặt Người Khổng Lồ.
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Căn cứ vào tiên đoán của sứ giả danh sách, một ngày nào đó người kia sẽ đến chỗ của ngươi.”
“Nghĩ cách đưa tấm thẻ phong ấn này cho hắn, khi tấm thẻ nằm trong tay hắn, thầm đọc thần chú triệu hoán, sẽ có cao thủ xác nhận thân phận của hắn, sau đó tới giết hắn.”
Người Khổng Lồ Nguyên Thủy cung kính nói: “Vâng, đại nhân.”
Nó nhận lấy tấm thẻ, giấu trong tầng mây.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thu lại Thần kiếm Định Giới.
Toàn bộ màn hình lập tức biến mất.
“Thì ra là dùng thủ đoạn như vậy...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận