Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2891. Thật và giả.



Một thiếu nữ bay ra từ trong cây đàn cổ, mang vẻ mặt kiên quyết nói: “Ta sẽ cùng ngươi chiến đến đến giờ phút cuối cùng.”
Đang nói, lại nghe phía sau cách đó không xa truyền đến một thanh âm:
“Giả, đều là ảo giác.”
Vệ Nghê khẽ giật mình, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bé trai kia ngồi trên phi thuyền, không ngẩng đầu lên mà chỉ đang xem quyển sách chân ngôn kia.
—— Cứ như câu nói vừa rồi kia không phải do hắn nói ra vậy.
Vệ Nghê bán tín bán nghi, hai tay như tàn ảnh mà nhanh chóng gảy lên trên cây đàn cổ kia, dồn hết toàn lực phát ra tuyệt chiêu của chính mình.
Sát trận. Thần giáp tiên binh!
Tiếng đàn lập tức thay đổi, phảng phất như chiến trận tràn đầy sát cơ, tiếng tiếp theo càng cao tiếng trước đó, dần dần huyễn hóa thành hình ảnh, lúc như núi non trùng điệp, lúc như con sóng khổng lồ che phủ bầu trời trên đại dương bao la.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Tầng tầng lớp lớp tiên binh kim giáp từ hư không đáp xuống, nhào về hướng cây ma xương trắng kia.
Cây ma ngăn cản mấy giây, rốt cuộc phát ra tiếng gào thét oán độc:
“Đáng chết, các ngươi hủy phân thân này của ta, ta lợi dụng phân thân này đồng quy vu tận với các ngươi!”
Vệ Nghê lập tức lộ ra vẻ khẩn trương.
Trên phi thuyền, đứa bé khẽ nhíu mày, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía thụ ma.
Cái tên này chỉ là một phân thân sao?
Khó trách yếu như vậy.
Tuyệt không thể thả nó đi, nếu không thân phận của mình vô cùng có khả năng sẽ bại lộ.
Nghĩ tới đây, đứa bé cúi đầu quan sát quyển sách trên tay.
Chỉ thấy hắn đang lật đến bộ phận từ gọi quỷ——
Vốn định dùng phương pháp Quỷ Phệ để giải quyết đối phương triệt để, nhưng bản thân đối phương thuần âm, còn có bản thể đang ở phương xa, nói không chừng còn có thể đảo khách thành chủ, khống chế ngược lại quỷ quái nữa.
Không được...
Đứa bé nhanh chóng lật trang sách, cuối cùng dừng lại ở một trang.
Long Chú.
Long... Hừm...
Tại sao thấy được chữ này lại có cảm giác ghét bỏ thế này.
Long Chú cũng không phải thứ mà người nào cũng có thể dùng, những kẻ không phải tộc rồng cần hoàn thành tầng tầng lớp lớp thí luyện, chứng minh tư chất của mình, đạt được sự tán thành của mười con rồng, đồng thời phát ra lời thề tộc rồng ác độc nhất và không thể tha thứ, mới có cơ hội nhất định lĩnh ngộ Long Chú.
Đứa bé thở dài.
—— hiện tại tình thế đang trong lúc nguy cấp, căn bản không có cái gì để chọn, quan tâm chi nó là ngôn chú gì, có tác dụng là được rồi.
Hắn bắt đầu chọn lựa những Long Chú cơ bản nhất kia.
Những Chú Tử này... Yếu một chút, dù sao chỉ là dùng để vỡ lòng, thăm dò xem có người có thể gọi lên sức mạnh của bọn chúng hay không thôi.
Như vậy ——
Thì cứ tổ hợp bọn chúng lại đi.
Vệ Nghê đã nói đúng một câu, uy lực của ngôn chú là vô tận, đứa bé năm tuổi nhiều nhất chỉ có thể phát ra một tiếng.
—— Thân thể mới này của mình chỉ mới ba tuổi, phải cẩn thận hơn.
Cho nên tổ hợp tất cả Long Chú lại, còn phải đánh nát, dung hòa thành một âm, sau đó phát ra ngoài.
Đứa bé lâm vào trầm tư.
Trong thời gian này, giữa sân cũng đã ngươi tới ta đi đánh tới hồi gay cấn.
Trên người Vệ Nghê có nhiều chỗ bị thương, cái cây ma kia cũng bị mấy chục tên thần nhân kim giáp chém đứt rất nhiều thân cành.
“Đi chết đi!”
Cái cây ma đột nhiên tản ra, hóa thành trường mâu xương trắng đầy trời, thoát ly bao vây, cấp tốc đánh về hướng của Vệ Nghê.
Vệ Nghê sớm đã thả ra tất cả thần nhân kim giáp đi công kích cây ma, bên người không để lại nửa phần bảo vệ, lần này lập tức lâm vào cảnh hiểm nguy.
Trong chớp mắt, cây ma đã cuốn lấy Vệ Nghê.
Trong mắt Vệ Nghê hiện lên vẻ kiên quyết, hắn ta gầm nhẹ lên: “Chết thì chết, cùng chết!”
Hai tay của hắn ta đặt lên trên dây đàn, đang muốn phát ra một kích cuối cùng.
Đúng lúc này.
Bên trên phi thuyền.
Đứa bé kia bỗng nhiên khép quyển sách lại, mặt không đổi sắc mà phun ra một chữ:
“YO ——”
Long Chú xuất hiện!!!

Trong lòng Vệ Nghê tràn đầy sự tuyệt vọng.
Vào thời điểm cái cây ma đã triệt để quấn chặt lấy hắn ta, trong lòng hắn đã có giác ngộ.
—— Hôm nay sẽ chết ở chỗ này.
Hắn ta duỗi ra mười ngón tay dùng sức ghìm lên trên dây đàn, đang muốn phát ra một kích cuối cùng của sinh mệnh.
Đột nhiên, sau lưng thình lình vang lên một ngôn chú:
“YO~”
Sức mạnh của ngôn linh lập tức giáng lâm.
Vệ Nghê khẽ giật mình.
Ngôn chú ngắn như vậy, là ai ——
Chỉ thấy trong chớp mắt, cái cây ma buông lỏng ra những cái rễ giao thoa chằng chịt, nhảy qua một bên, ôm lấy tảng đá lớn trên quảng trường mà quát: “Đi chết đi!”
Tảng đá to lớn mấy người mới ôm hết bị từng nhánh xương tái nhợt giơ lên cao cao, toàn lực xoắn thành mảnh vỡ.
Vệ Nghê khựng lại một giây, đột nhiên tỉnh hồn lại.
“Cơ hội tốt!”
Hắn ta quát khẽ lên.
—— Đây là cơ hội cuối cùng của mình!
Chỉ thấy hai tay của hắn ta hóa thành tàn ảnh mơ hồ, liên tục tấu vang cây những âm thanh tiêu điều dồn dập trên cây đàn cổ.
Chỉ một thoáng, trên cây đàn cổ bay ra từng sợi từng sợi dây nhỏ sắc lạnh, giăng khắp bốn phía, chiếu rọi lên trên người cái cây ma.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Cái cây ma bị những sợi dây nhỏ này trói buộc chặt, không cách nào động đậy được nữa.
Những sợi dây nhỏ kia cắt sâu vào thân thể cây ma, nhanh chóng mở ra từng vết chém tinh tế.
—— Quyết trận câu ma trảm!
“Không... Vì cái gì...”
Cái cây ma như mới tỉnh từ trong mộng, hoang mang rên rỉ một tiếng.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
thân thể hoàn toàn hình thành từ các nhánh xương trắng xám của nó ầm một tiếng đã sụp đổ, hóa thành mảnh vỡ hài cốt tứ tán.
Cây ma đã chết!
Hai chân Vệ Nghê mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, há mồm thở dốc không thôi.
Hai tay của hắn ta không ngừng run rẩy, giữa ngón tay có dòng máu đỏ tươi nhanh chóng nhỏ xuống ——
Vào thời khắc sinh tử, hắn ta tiêu hao tất cả sức mạnh của mình, lúc này mới thành công phóng ra quyết trận câu ma trảm.
Hiện giờ, hắn ta đã không còn chút thể lực cùng linh lực nào nữa, cả ngón tay cũng bởi vì điên cuồng gảy dây đàn mà bị thương.
Nhưng mà Vệ Nghê không để ý đến mọi chuyện, quay đầu nhìn về hướng phi thuyền kia.
Chỉ thấy đứa bé tên là Hạ Sinh nọ dựa vào trên vách phi thuyền, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
Hết chương 2891.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2892
Bạn cần đăng nhập để bình luận