Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2274. Tìm Được Rồi (1)


Đánh dấu

“Đánh như thế nào?” Người Khổng Lồ Băng Sương thấp giọng hỏi.
Cố Thanh Sơn chỉ tay vào một hướng nào đó, nói: “Thấy mấy người kia không?”
Người Khổng Lồ Băng Sương nói: “Mấy người đang thực hiện pháp thuật ấy à?”
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
Ở phương hướng hắn chỉ, có bốn tiên nhân đứng ở bốn góc lần lượt là đông tây nam bắc, đều dùng hai tay bấm quyết, miệng lẩm bẩm gì đó liên tục.
Giữa bọn họ có một tấm lá chắn chắn ảo hiện lên.
Xuyên qua lá chắn có thể thấy thấp thoáng đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, một khung cảnh tràn ngập hơi thở tiên gia.
Người Khổng Lồ Băng Sương nhìn một hồi, cười nói: “Thì ra là đường hầm xuyên qua lá chắn... Thần kỹ loại kết giới lá chắn mà chỉ bốn kẻ này mới có.”
“Những người khác không có sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người Khổng Lồ Băng Sương nhìn lướt qua những tiên nhân kia, nói: “Không có.”
Cả đời Mạc đã trải qua vô số thời đại, từng thấy vô vàn bảo vật, thuật pháp, bí mật, mắt nhìn hàng đầu trong hư không.
Bản thân hắn cũng tương đối thận trọng, việc bản thân không biết thì sẽ không nói lung tung.
Phán đoán hắn đưa ra, nhất định là có thể tin cậy.
“Cậu muốn giết bốn người này để đóng đường hầm xuyên qua lá chắn lại, sau đó giết sạch toàn bộ tiên nhân ở đây sao?” Người Khổng Lồ Băng Sương nói.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Đóng cửa đánh chó không được thực tế cho lắm, bởi vì trên tay bọn họ có một loại côn trùng có thể trực tiếp mở lá chắn, tới thế giới đối diện.”
Người Khổng Lồ Băng Sương không hiểu, hỏi: “Vậy chúng ta đánh như thế nào?”
“Chúng ta xuyên qua lá chắn kia.” Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào lá chắn mà nói: “Chúng ta phải giết thẳng qua đó, phá hủy toàn bộ Thiên Đình.”
Ánh mắt Người Khổng Lồ Băng Sương sáng rực lên.
“Ý tưởng này vô cùng tốt... Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, đối diện là địa bàn của bọn họ, cậu qua đó sẽ rất nguy hiểm, không bằng để một mình tôi tới giết.” Hắn ta nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Thiên Đế là một nhân vật không thể khinh thường, một mình anh đi tôi sẽ lo lắng, vẫn là chúng ta cung đi thì hơn... Tôi đã mở thần lực của Địa thần rồi.”
“Là May Mắn Chân Thực à?” Người Khổng Lồ hỏi.
“Đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Người Khổng Lồ Băng Sương nói: “Vậy cậu nhất định phải tới... Dù sao chỉ có một mảnh hư không chỗ của chúng ta là sản sinh ra bốn Thánh Trụ, sức mạnh của bọn họ chúng ta không thể tưởng tượng nổi, sợ là ngay cả Thiên Đế Lục Đạo Luân Hồi cũng không nghĩ ra biện pháp gì để đối phó với loại sức mạnh hư không này.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, có chút cảm kích.
Hết thảy những gì đã trải qua trước đây đều là minh chứng cho lời nói của Mạc.
“Mạc, anh có cách nào để lén đi qua mà không quấy rầy những người này hay không?” Hắn hỏi.
“Tôi có năm cách.” Người khổng lồ băng sương thành thật nói.
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi!” Cố Thanh Sơn nói.
Dường như Người Khổng Lồ Băng Sương chợt nhớ ra gì đó, hắn xoay người sang chỗ khác, đi tới phía trước thể dung hợp của đám quái vật hư không kia.
“Ở lại đó đi.”
Hắn nói xong, chạm nhẹ vào quái vật một cái.
Chỉ thấy từng tầng băng sương đột nhiên xuất hiện, ngưng kết trên thân quái vật.
Quái vật vốn bị một cây thương băng to dài cắm vào vách đá, lúc này lại bị từng tầng băng sương phong ấn triệt để, không cách nào nhúc nhích, càng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bấy giờ Người Khổng Lồ Băng Sương mới khẽ niệm một câu gì đó.
Chỉ thấy hắn hóa thành một màn sương lạnh lẽo, bao bọc lấy Cố Thanh Sơn, đi về phía lá chắn.
Màn sương trôi nổi lượn lờ, bay chầm chậm trong bóng đêm.
Trước di tích Ác Quỷ đạo, các vị tiên tập hợp, trận địa sẵn sàng đón địch... Nhưng trong những tiên nhân này lại không một ai phát hiện ra màn sương lạnh kia.
Sương lạnh nhạ nhàng lướt qua bên cạnh bọn họ, từ từ bay đến trước lá chắn.
Nó bay lượn mấy vòng xung quanh lá chắn, giống như không tìm được phương pháp thích hợp để xuyên qua, nhưng lại không cam lòng bỏ cuộc.
“Không phải anh nói có năm phương pháp sao?” Cố Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi.
“Hình như đều không được, tấm chắn này của bọn họ chỉ cho ra chứ không cho vào, muốn vào thì phải dùng một loại đường hầm chuyên biệt khác.” Mạc nói.
“Không có cách nào sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trừ khi... Vừa lúc có người từ đối diện qua đây, tôi mới có thể tranh trủ thời khắc đó, sử dụng pháp thuật Tận Thế Ăn Mòn để chui qua.” Mạc nói.
Hắn thở dài, hơi uể oải nói: “Nhưng người của bọn họ đã đến đây cả rồi, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không có ai tới nữa.”
Vừa dứt lời, đột nhiên thấy lá chắn khẽ động, đối diện xuất hiện mấy bóng người.
“Có người sắp tới rồi!” Cố Thanh Sơn lập tức nhắc nhở.
“Khéo thật.” Mạc thì thầm.
Bốn tiên nhân tạo ra đường hầm lá chắn cũng đã nhìn thấy tình hình phía đối diện, đồng thanh nói: “Cung nghênh Thiên Vương đến đây!”
Toàn bộ tiên nhân đều nói: “Cung nghênh Thiên Vương!”
Lá chắn mở ra.
Trong chớp nhoáng, một luồng sương lạnh lặng lẽ lướt vào trong đường hầm.
Ngay sau đó, vài người từ trong đường hầm đi tới.
Một người đi đầu chắp hai tay nói: “Các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
“Bẩm Thiên Vương, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ truyền nhân của Ác Quỷ đạo xuất hiện.”
“Ừ, lần này bản Thiên vương điều động người ngựa tới đây, cần phải chắc giết chết người đó, giúp Thiên Đế bệ hạ giải sầu.”
"Thiên Vương anh minh!"
...
Sương lạnh đã xuyên qua đường hầm, đi thẳng tới trước mặt một quần thể cung điện nguy nga tráng lệ.
Nơi này vắng tanh vắng ngắt, chỉ có thể nhìn thấy một vài tiên nhân chịu trách nhiệm trông coi cung điện.
“Kỳ lạ, sao bọn họ chỉ để mấy người ở lại giữ nhà thế này?”
Cố Thanh Sơn không nhịn được nói.
Mạc đột nhiên lên tiếng: “Cố Thanh Sơn, đây không phải Thiên Đình.”
“Hả? Sao anh biết?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mạc nói: “Bởi vì tôi đã cảm ứng được, đây cũng không phải là một thế giới hoàn chỉnh, mà giống như một thế giới nhỏ được khai triển từ một loại bảo vật, nó có thiếu sót cơ bản về mặt pháp tắc, cho nên tôi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Nói như vậy, nghe cũng có lý.
Căn cứ vào tin tức các phương mà hắn thu được gần đây, Nhân Gian giới chưa lập, Hoàng Tuyền đạo chưa mở, chỉ có thể dùng hình thức thế giới cấp tướng để hàng lâm chứ không thể làm cho thế giới hoàn chỉnh xuất hiện.
Hơn nữa, Lục Đạo Luân Hồi đã cướp đi thần khí của Thánh Tuyển Giả, khiết tất cả mọi người đều không có thần vị.
Tất cả mọi người đều đang ở Nhân Gian giới, bình định ngũ hành, tích công đức, luyện thần khí.
Lợi hại hơn một chút thì đã tới vùng đất chiến tranh ngũ hành.
Cho nên các vị tiên mới nghĩ ra một biện pháp, tự mình sáng tạo ra một thế giới nhỏ!
Bọn họ cũng không ở trong Thiên Đình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận