Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1606. Bí Mật Của Thần Vị


Đánh dấu
Hai tay quái vật chống lấy mặt đất, toàn bộ cơ thể dần dần tan vỡ, rồi biến mất.
Mà ngàn tỷ điểm sáng màu xanh lam kia thì lại biến thành một dòng lũ màu xanh lam, bay múa trên bầu trời rồi bay tới trước mặt Lý Tam Lang.
Chúng nó xoay vòng quanh người hắn rất lâu.
Lý Tam Lang đứng yên trên bầu trời.
Vô số linh hồn xuất hiện ở trong dòng lũ màu xanh lam này, bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, từng người đều gật đầu mỉm cười với hắn, bọn họ đều muốn cảm ơn hắn.
Bởi vì hiện tại bọn họ đã được tự do.
Lý Tam Lang nói: "Đi đi, hãy tới nơi các ngươi nên đi."
Các linh hồn đều gật đầu, rồi nhập vào dòng lũ màu xanh lam kia.
Sau vài giây, dòng lũ linh hồn màu xanh lam này dần dần phá vỡ hư không, rời khỏi thế giới này.
Lý Tam Lang thở dài.
Một quyền vừa rồi của hắn là chiêu thức thứ hai của quyền thuật huyền bí, Bất Chu - Vô Xá.
[Vô Xá: Quyền thuật phá hủy tất cả thuật pháp, thậm chí tất cả vạn vật chúng sinh hữu hình lẫn vô hình, đập nát tất cả, đưa chúng trở về với hỗn độn.]
[Điều kiện kích hoạt 'Vô Xá': ngài phải đánh trúng một quyền trước đã.]
[Chú ý: Nếu đối thủ của ngài mạnh hơn ngài từ hai lần trở lên thì quyền thuật này sẽ cũng sẽ tương ứng yếu bớt, không thể hủy diệt hoàn toàn kẻ địch.]
Cố Thanh Sơn hiểu rõ.
Quái vật tận thế vừa rồi, khi Lý Xuân Đao và Vương Thuận còn khỏe mạnh thì đều có thể ngăn cản nó lại.
Cho nên nếu mình dùng kiếm, thì cũng có thể ngăn cản được nó.
Chỉ là hiện tại mình còn cần một cơ hội chứng minh thân phận của mình, cho nên mới dùng thân phận Lý Tam Lang mà dùng quyền pháp này.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán của mình.
Ngay cả "Bất Chu - Vạn Ảnh" và "Bất Chu - Không Kiếp" đều không cần sử dụng, mình chỉ cần dùng hai chiêu thức quyền pháp đầu là đã có thể tiêu diệt quái vật tận thế kia rồi.
Mà "Vô Xá" này cũng khá tốt, đó chính là nó khá giống với "Thốn Giải".
Mà lại mạnh hơn "Thốn Giải" nhiều.
Nói như vậy, quyền thuật của Chủ Tế ti chiến tranh Lục Đạo còn không bằng mình đâu.
Điều này tương đương với việc Thần vị của nó cũng không bằng Thần vị của mình.
Dù sao thì "Bất Chu" còn cần Thần vị tại Lục Đạo để quyết định uy lực của quyền pháp mà.
Điều này cũng hơi kỳ lạ nha...
Mình chỉ là thần linh của Hoàng Tuyền đạo mà thôi, còn cái tên đầu người thân rắn kia lại có được Thần vị là Chủ Tế ti chiến tranh của Lục Đạo cơ mà, theo lý thuyết thì Thần vị của nó phải cao hơn mình chứ?
Trừ khi...
Cố Thanh Sơn truyền âm hỏi: "Sơn Nữ, Thần vị Lục Đạo Sơn Thần có phải cao hơn cả Thần vị Quỷ vương Hoàng Tuyền không vậy?"
Sơn Nữ trả lời:
"Công tử, ngài cũng biết mà, núi Đại Thiết Vi là một ngọn núi thần bảo vệ toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi, nó ngăn cản toàn bộ nhân tố gây hại cho Lục Đạo như cơn gió Loạn Kiếp, nếu không thì toàn bộ sinh linh trong Lục Đạo Luân Hồi đều bị tai họa của bên ngoài giết chết hết rồi."
Cố Thanh Sơn giật mình.
Hình như đúng là như vậy.
Lúc trước khi mình đi tới hành lang bí mật tại thế giới Phủ Bụi, giữa đường còn có một nơi đầy rẫy gió Loạn Kiếp. Nơi đó không có bất cứ vật sống nào, ngay cả mình đều phải đi đường vòng mà.
Thế nhưng núi Đại Thiết Vi lại có thể ngăn cản loại gió có thể hủy diệt tất cả này.
Lại nghĩ tiếp thì trong trận chiến tại Hoàng Tuyền ngày xưa, hồn khí của Vực Sâu Vĩnh Hằng - Trường mâu bảy màu có thể hủy diệt tất cả mọi thứ tại Hoàng Tuyền, thế nhưng lại không làm gì được núi Đại Thiết Vi cả.
Trong lần chiến đấu đó, núi Đại Thiết Vi đóng một vai trò cực kỳ quan trọng.
Như vậy thì...
"Sơn Nữ, núi Đại Thiết Vi cũng không chỉ tồn tại vì mỗi Hoàng Tuyền... Có phải Lục Đạo Sơn Thần chính là thần linh bảo vệ toàn bộ Luân Hồi không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Có lẽ là vậy, thế nhưng ta cũng không hiểu rõ lắm. Dù sao thời đại kia quá xa xôi, khi ta thức tỉnh thì chỉ biết được mỗi Trấn Ngục Quỷ Vương trượng và Vong Xuyên Ly Hồn câu mà thôi, mà lúc đó thì chúng ta cũng chỉ biết tới mỗi Hoàng Tuyền." Sơn Nữ nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Hắn tiếp tục bay trở về, rất nhanh đã tới tường thành, rơi xuống trước mặt đám người Lý Xuân Đao.
Mọi người thấy hắn trở về đều nở một nụ cười mừng rỡ.
"Quyền thuật mà đệ dùng là gì vậy?" Vương Thuận hỏi trước.
"Quyền thuật huyền bí của Lục Đạo Luân Hồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Quyền thuật huyền bí? Lục Đạo Luân Hồi?" Mấy đại lão đều nhìn về phía Triệu Quỳnh.
Nàng ta là nhân viên nghiên cứu, kiến thức rộng rãi, có lượng tri thức về Lục Đạo nhiều nhất trong số tất cả những người ở đây.
Hơn nữa qua vô số năm, rất nhiều cường giả đã tới được cảnh giới Thần Chiếu, mọi người cũng đã nghiên cứu ra tri thức tương đương, cũng bắt đầu tổng hợp lại.
Loại chuyện này cũng không tính là bí mật gì.
Triệu Quỳnh nói: "Có thể được xưng là Huyền bí cũng là một trong những loại mạnh nhất trong cảnh giới Thần Chiếu rồi."
"Khó trách thằng nhóc này ra quyền xong cũng không thèm nhìn lại. Thế nhưng cách làm của nhóc làm chúng ta rất lo lắng, chẳng lẽ đệ không cần phải bỏ ra cái giá nào sao?" Lý Xuân Đao nói.
Cố Thanh Sơn hơi giật mình, cảm giác được có gì đó không ổn sắp diễn ra rồi.
"Này, mọi người định làm gì đấy?"
Ngay sau đó...
Lý Xuân Đao vẫy tay.
Đám người xung quanh lao tới, mỗi người túm lấy một bộ phận của Lý Tam Lang, ném hắn lên trời.
"Này..."
"Chúng ta có cường giả mới!"
"Ha ha ha!"
"Một người cũng có thể đánh bại quái vật tận thế!"
"Thật sự là sung sướng!"
Mọi người rất thoải mái mà cười ha hả.
Cố Thanh Sơn bị tung lên mấy lần, cuối cùng vẫn nở một nụ cười vui vẻ với mọi người.
Niềm vui sướng này kéo đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ tiêu tan.
Lý Tam Lang đón đầu đánh bại quái vật tận thế đã cứu sống cả cả lưu phái đang trong tình thế nguy cấp.
Lễ hội ăn mừng kéo dài đến nửa ngày.
Khi mọi người còn đang uống rượu ca hát, hoan hô vì lưu phái có thêm một cao thủ, Lý Tam Lang lại lặng lẽ biến mất khỏi đám người.
Trung tâm thành phố.
Một tòa tháp hình vuông màu đen.
Thư viện.
Bí mật và tin đồn kỳ lạ từ trong ngôi mộ giáng lâm đến Hang Sâu Vạn Thú đều được nghi chép ở đây.
Lý Xuân Đao mang theo Lý Tam Lang đi đến tầng cao nhất của thư viện.
“Tam Lang, lát nữa chú ý một chút, tuyệt đối không được mạo phạm trưởng lão.” Lý Xuân Đao nói nhỏ.
Lý Tam Lang hiếu kỳ hỏi: “Nếu người đó mạnh như vậy, vì sao không cùng Tông chủ đi tra xét ngôi mộ? Ban nãy cũng không hề ra tay?”
Lý Xuân Đao thấp giọng nói: “Trên người Đại Trưởng lão có thương tích, vẫn luôn bế quan, nhưng Tông chủ chưa bao giờ xem nhẹ lão. Cho dù lão có bị thương hơn nữa thì quyền lực...”
“Nói chung, lão chịu trách nhiệm nhận định mỗi một thông linh giả thăng cấp lên Thần Chiếu cảnh, có quyền điều động đối với phần lớn công việc trong tông môn.”
Nói xong hắn ta nhìn Lý Tam Lang.
Lý Tam Lang gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu tầm quan trọng của cuộc gặp gỡ này.
Không ngờ Sơn Hải Tê Hà vẫn chừa lại một ít thủ đoạn nơi này, để một đại trưởng lão “không thể ra mặt” ở lại trong lưu phái.
Đám quái vật này cũng thật khôn khéo.
Hắn thầm nghĩ.
Cuối cùng hai người cũng đi tới tầng cao nhất.
Cốc cốc cốc!
Lý Xuân Đao gõ cửa, cung kính nói: “Đại Trưởng lão, ta dẫn người tới.”
Đợi một hồi.
“Vào đi.”
Một giọng nói già nua vang lên.
Lý Xuân Đao nhìn Lý Tam Lang một cái, ý bảo hắn tuyệt đối không được mạo phạm Đại Trưởng lão.
Lý Tam Lang không thể làm gì khác hơn là gật đầu thêm lần nữa.
Lúc này Lý Xuân Đao mới đưa tay đẩy cửa ra.
Chỉ thấy phần lớn các nơi trong căn phòng đều không có tường, chỉ có một tấm thủy tinh trong suốt.
Bởi vì đây là nơi cao nhất của tòa tháp cho nên xuyên qua tấm thủy tinh, có thể nhìn thấy cảnh tượng hoang vu của thành phố.
Nói cách khác, cho dù Đại Trưởng lão đang bế quan, nhưng ở trong phòng cũng có thể thấy rõ mồn một cảnh tượng mình chiến đấu với quái vật tận thế lúc nãy.
Một lão già gầy như que củi đứng trên tấm thảm đẹp đẽ quý giá đang đánh giá Lý Tam Lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận