Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2275. Tìm Được Rồi (2)


Đánh dấu

Nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Cố Thanh Sơn đột nhiên trở nên sáng tỏ.
“Gì thế này... Rõ ràng tất cả mọi người đều ở trên cùng một vạch xuất phát, lại còn làm ra vẻ thần tiên trên trời...” Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
“Cậu nói cái gì? Bây giờ phải phá hủy toàn bộ chỗ này sao?” Mạc hưng phấn hỏi.
“Hủy diệt nơi này, đám thần tiên đó chũng chỉ có thể ở lại Nhân Gian, có phải thế không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chắc thế, dù sao muốn tạo ra một thế giới nhỏ như vậy bên ngoài Lục Đạo cũng không phải một chuyện dễ dàng.” Mạc nói.
Cố Thanh Sơn quan sát bốn phía.
Thực sự là chỉ có lẻ tẻ một vài tiên nhân.
Nói như vậy, kết quả thắng bại có thể thấy được rõ ràng.
Hắn suy nghĩ giây lát, nói: “Đừng làm kinh động bất cứ kẻ nào, bây giờ chúng ta đi tìm Thiên Đế trước.”
“Cậu muốn...”
“Xem có thể dùng biện pháp đánh lén hay không, thẳng tay giết chết gã.”
“Đi!”
Làn sương mịt mù tản ra thành khói nhẹ, bay về phía cung điện nguy nga.
Làn khói bềnh bồng lay động, nhanh chóng bao phủ một vòng quanh thế giới nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một tòa tháp.
“Tôi cảm thấy ở đây khác với những chỗ còn lại.” Mạc nói.
“Ồ? Khác thế nào?” Cố Thanh Sơn hứng thú hỏi.
Vẻ mặt Mạc nghiêm túc thêm vài phần, nói: “Chỗ này giống như một loại phong ấn cực kỳ lợi hại, phong ấn ở đây... có cảm giác rất quen thuộc, giống như năm đó tôi đối mặt với quái vật dưới Vực Sâu Vĩnh Hằng.”
Đáy Vực Sâu Vĩnh Hằng, là Thiên Đế Lục Đạo.
Thiên Đế Lục Đạo lấy sức mạnh của bản thân hóa thành phong ấn, dùng ở tòa tháp này?
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Anh cảm thấy ở bên trong là thứ gì?”
“Không biết, tôi đã xem các ký hiệu trên tháp, đều dùng để tích trữ và chuyển hóa sức mạnh... Sợ rằng khi Lục Đạo mở lại, Thiên Đế đã rót hết sức mạnh còn dư thừa trên người gã vào trong tòa tháp này.”
Hai người rơi vào trầm tư.
Thứ mà Thiên Đế Lục Đạo muốn dùng hết sức mạnh để phong ấn... là gì?
Suy nghĩ trong đầu Cố Thanh Sơn hết xoay lại chuyển, đột nhiên nói: “Mạc, anh có thể hủy diệt nó không?”
“Hủy diệt luôn luôn dễ hơn sáng tạo... Nếu như tôi dùng hết toàn bộ sức mạnh tận thế thì có thể làm được.”
Lúc nói ra câu này, trong giọng điệu của Mạc ẩn chứa do dự.
“Sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Luồng sức mạnh phong ấn này rất mạnh, sợ rằng Thiên Đế đã bỏ hết vốn vào đó... Cho dù tôi muốn hủy diệt nó thì cũng phải hao hết toàn bộ sức mạnh.” Mạc nói.
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Vậy càng phải phá hủy nó.”
Thứ Thiên Đế muốn phong ấn, Cố Thanh Sơn nhất định phải phá cho bằng được!
Vất vả lắm mới tới được nơi này, tới một thế giới nhỏ bí mật của các vị tiên, nhất định phải biết rõ ràng tình hình ở đây!
Mạc ngập ngừng một chút, giải thích: “Cậu phải hiểu một chuyện, một khi tôi phá vỡ phong ấn, tôi sẽ tạm thời mất hết sức mạnh... Cậu không lo lắng bên trong cất giấu thứ gì quái ác sao?”
Cố Thanh Sơn nói: “Bây giờ tôi đang dùng sức mạnh của Địa thần.”
Mạc lập tức hiểu được.
May mắn.
May Mắn Chân Thực chính là sức mạnh của Địa thần trong tứ Thánh Trụ, chỉ là một phần trong hàng ngàn hàng vạn hư không.
Sức mạnh này sẽ giúp hai người làm được tất cả mọi chuyện, cuối cùng đều dẫn tới kết quả tốt nhất.
Mạc thở dài, lẩm bẩm: “Rõ ràng Thiên Đế Lục Đạo đã bố trí một trận kiếp nạn chết chóc, lại bị cậu mò ra thế giới nhỏ này, sau đó lại còn phát hiện ra tòa tháp này... Cách làm việc của tứ Thánh Trụ các cậu cũng quá có kỹ thuật...”
“Được rồi, mở tháp đi, chúng ta nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì?” Cố Thanh Sơn thúc giục.
“Được.” Mạc lên tiếng.
Sương lạnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào khoảng trống trước tòa tháp.
Một ngón tay khổng lồ dính đầy băng tuyết từ trong sương lạnh thò ra, nhẹ nhàng đè xuống mặt đất.
Mạc nhẹ giọng thì thầm:
“Đây là sự ban ân của Băng Sương, cũng là đường cùng của chúng sinh.”
“Hết thảy đều quy về tĩnh lặng.”
Sương trắng ngút trời và luồng hơi lạnh chợt bùng phát, lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, toàn bộ thế giới nhỏ đã hóa thành một vùng băng tuyết trắng xóa.
Tất cả cung điện, lầu các, tiên nhân đều bị đông cứng.
Toàn bộ thế giới mất đi hơi thở sự sống, hoàn toàn quy về tĩnh lặng.
Không một tiếng động.
Người khổng lồ băng sương lặng lẽ hiện hình.
Hắn cẩn thận đặt Cố Thanh Sơn xuống mặt đất, bước tới trước tháp, quát lên:
“Mở ra cho ta!”
Chỉ thấy hai tay hắn đặt lên tòa tháp, toàn thân phát ra băng tuyết vô tận, lao về phía tòa tháp.
Khắp tòa tháp nổi lên nhiều màu sắc, ánh sáng phóng lên tận trời.
“Đừng hòng báo tin cho bất cứ kẻ nào!”
Mạc hét lớn một tiếng, ngẩng đầu, hai mắt phóng ra tia sáng trắng.
“Rắc rắc rắc rắc...”
Không trung bị đóng băng.
Ngay cả chùm sáng năm màu trong không trung cũng bị đông cứng trong đó.
“A... A....”
Mạc gầm lên một tiếng giận dữ, toàn thân hiện lên ký hiệu thần bí mang theo khí lạnh nồng đậm.
“Ta chính là tận thế hủy diệt của chúng sinh và vạn vật, còn sức mạnh của ngươi... đã chết...”
Hắn dùng đầu đụng vào tòa tháp.
Âm thanh kinh thiên động địa vang vọng tứ thương.
Tầng tầng lớn lớp ánh sáng trên tòa tháp đồng loạt bùng phát, nhưng dưới đòn đánh liên tục của Người Khổng Lồ Băng Sương, ánh sáng dần dần trở nên ảm đạm.
Cuối cùng, toàn bộ ánh sáng biến mất triệt để.
Ầm...
Tháp bị phá hủy triệt để.
Cột trụ bốn phía đều bị Người Khổng Lồ Băng Sương đánh vỡ, vách tường đổ nát văng tung tóe.
Cố Thanh Sơn đi lên phía trước, nhìn vào trong tháp.
Chỉ thấy chính giữa tòa tháp có một người.
Một người phụ nữ.
Trên người bị dây xích chồng chéo quấn chặt, hai tay hai chân đeo gông xiềng, mắt nhắm chặt.
Mặc dù chật vật như thế, nhưng nàng chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đã vượt qua hết thảy thế tục.
Cho dù thiên ma đứng trước mặt nàng, cũng chỉ có thể trở nên lu mờ.
“Mạc, cởi xích cho người đi!”
Tim Cố Thanh Sơn đập thình thịch, bất chấp tất cả mà quát lên.
Người Khổng Lồ Băng Sương tiến lên, dùng hai ngón tay điểm nhẹ một cái.
Tất cả xiếng xích trên thân thể người phụ nữ kia lập tức rơi vỡ đầy đất.
Nàng ta mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Cố Thanh Sơn.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn thoáng mừng rỡ, tiến lên phía trước nói: “Sư tôn...”
Nàng ta hờ hững nhìn Cố Thanh Sơn, cau mày nói: “Sư tôn? Ta không nhớ là mình có thu đồ đệ, ngươi là ai?”
Cố Thanh Sơn ngây người.
...
Cùng thời khắc đó.
Nhân Gian giới.
Trong một vùng núi nào đó.
“Dừng!”
Giọng nói của một bé gái vang lên.
Hai cô gái đi theo dừng bước.
“Sư tôn, làm sao vậy?” Một cô gái hỏi.
“Chúng ta phải thay đổi phương hướng rồi, đi, đi về phía đông!” Bé gái nói.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng ta vừa mới có được đầu mối, rõ ràng chỉ hướng nam mà.” Một cô gái khác không hiểu, hỏi.
“Rõ ràng Thiên Đế còn chưa chết... Nhưng đã có người phá giải phong ấn, thả mảnh vỡ linh hồn của ta ra ngoài.” Bé gái trầm giọng nói.
“Cái gì!” Hai cô gái đồng thời thốt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận