Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1952. Cuộc Tranh Đoạt Vô Hình (2)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn bấm một kiếm quyết, trong lòng dần dâng lên sát khí.
Reneedol quả thực rất mạnh, nhưng kẻ giết người không nhất định phải mạnh hơn người bị giết.
Phiền toái nhất chính là bộ chiến giáp Kết Thúc Vận Mệnh của nàng ta. Theo lời của Laques, nếu có người gây thương tổn cho Reneedol thì sẽ phải nhận lấy tương tổn gấp đôi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn không ngừng thay đổi sách lược, sau đó phát động kỹ năng danh hiệu thêm một lần nữa.
Chiến Thần Tinh Hỏa, Chinh Phục!
Một giây kế tiếp, Reneedol đang bay gần tới chỗ ba người thì đột nhiên khựng lại giữa không trung, sau đó vội vã bay vòng trở lại tầng lá chắn của thế giới.
“Rod! Ngươi muốn chết!” Reneedol giận giữ hét lên.
Nàng ta thật sự nổi giận, vừa bay vừa làm trường cung ngôi sao trong tay tản ra, dẫn động thêm nhiều ngôi sao đến hơn nữa và ngưng tụ thành một thanh chiến đao khổng lồ.
Cố Thanh Sơn nhìn thanh chiến đao này, cảm nhận được uy thế hoành hoành không gì cản nổi trên lưỡi đao.
“Ta muốn mạng của ngươi!”
Giọng nói của Reneedol vang lên trong lòng hắn.
Cố Thanh Sơn thở dài, đáp lại: “Đã nói là phải giết những thần linh này, thế mà ngươi lại chạy, điều này làm cho ta thật khó xử.”
Vậy phải làm sao để đánh bại nàng ta?
Cố Thanh Sơn âm thầm suy tính.
Không được, hai món thần khí vận mệnh của nàng ta quá mạnh...
“Này.” Cố Thanh Sơn truyền âm.
Không có tiếng trả lời.
Toàn thân Reneedol đằng đằng sát khí, không hề có ý định nói chuyện với bất kỳ ai.
Rod chết rồi sẽ xảy ra một vài vấn đề.
Bởi vì hắn là một trong hai vị thần tự nhiên, trong vận mệnh nhất định có vị trí của hắn, sau này có có tác dụng quan trọng.
Thế nhưng bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy, hắn phải chết!
Cố Thanh Sơn lập tức cảm nhận được sát ý trên người nàng ta.
Muốn giết mình?
Tâm niệm hắn khẽ động, đang định rút Thiên Địa song kiếm ra thì trên người lại đột nhiên xuất hiện một tình huống khác.
Lá chắn bốn mặt khổng lồ đột nhiên xuất hiện, liên tục xoay tròn quanh thân hắn.
Bộ chiến giáp hắc ám trên người bỗng bùng phát lên ngọn lửa cháy mạnh hừng hực.
Một nguồn sinh mệnh lực bắt đầu rót vào cơ thể Cố Thanh Sơn.
Đây là... Xích Hộc đang bảo vệ mình.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ra xa.
Chỉ thấy một tay Xích Hộc đang cầm bình rượu, tay còn lại quơ múa lưỡi hái ngọn lửa hắc ám, không ngừng phóng ra sức mạnh tinh thần của nàng.
Lá Chắn Ngôi Sao Tử Vong... Che Chở!
“Các ngươi xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh nhau?” Xích Hộc gấp gáp kêu lên, giọng hơi nức nở.
Tiểu Tịch rút ra một thẻ bài, hướng về phía Reneedol, thì thầm:
“Trường đao... Cấm Tuyệt Binh Khí!”
Đây là thẻ bài cô đạt được lúc cùng Cố Thanh Sơn thực hiện điệu múa Chúng Sinh Tế Mệnh, ẩn chứa luật pháp nhân quả hệ Kỳ Quỷ. Lúc này nó đang hiển hiện ra uy lực vượt qua tất cả các thẻ bài khác.
Chỉ thấy lưỡi đao ngôi sao trong tay Reneedol lập tức bay ra, hóa thành vô số bụi sao, biến mất vào hư không.
Reneedol biến sắc, quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Tịch.
Tiểu Tịch la lớn: “Chị, có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh Rod!”
Reneedol không nói một lời, vươn tay, dẫn động vô số ngôi sao.
Nhưng những ngôi sao này không cách nào ngưng tụ thành đao được nữa, nên cuối cùng nàng ta phải đổi thành ngưng tụ một thanh trường mâu.
Reneedol nhìn chằm chằm Tiểu Tịch hồi lâu, trên mặt toát ra vẻ thận trọng đề phòng.
Trước có trường thương không gì có thể ngăn chặn, sau có luật nhân quả cấm tuyệt binh khí, thực lực của người em gái vận mệnh song sinh này hoàn toàn vượt qua dự đoán của nàng ta.
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, Reneedol nhìn mảng sáng màu đỏ ở chỗ Mạc một chút rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy trong tay Cố Thanh Sơn cầm một bình nước có vỏ ngoài bằng kim loại, đang chậm rãi uống.
Ừng ực, ừng ực...
Cố Thanh Sơn uống hết thức uống tăng lực, vết thương trên người lập tức phục hồi hơn phân nửa.
Ừm.
Thằng nhóc Diệp Phi Ly rõ ràng là Kẻ hủy diệt thế giới, nhưng lại có thể làm ra đồ uống có hiệu quả chữa trị cường đại như vậy, thực đúng là sự đời khó đoán.
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ, lại lấy ra một lon nước khác.
Cái này là để bổ sung thể lực.
Vừa mới đánh nhau một hồi lâu, khát khô cả họng, một lon vừa rồi căn bản không đủ.
Hắn cầm lon nước lên, uống sạch một hơi.
Vị ô mai, vô cùng tuyệt vời.
Thể lực lập tức khôi phục.
Cố Thanh Sơn mừng rỡ, nắm chặt cây cung Linh Hồn Rơi Xuống, cả người vận sức chờ phát động.
“Rod!”
Reneedol đột nhiên lớn tiếng nói: “Ngươi bảo ta đi giết những thần linh này là sách lược sai lầm.”
“Sao?” Cố Thanh Sơn bị bất ngờ, hỏi lại.
“Bọn họ không còn bị Chúa tể Nguyện lực Vô Tận khống chế nữa, bây giờ chỉ là những con rối tràn đầy sức mạnh pháp tắc mà thôi, có giết cũng vô dụng.” Reneedol nói.
“Giết bọn họ, để đề phòng sẽ có thay đổi gì đó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cũng được, ngươi giải trừ luật pháp nhân quả trước, ta lên giết!” Reneedol nói.
Cố Thanh Sơn lại giải trừ “Chinh Phục” một lần nữa.
Hắn cũng đâu có ngốc, có thể không cần phải đấu với thần khí vận mệnh Reneedol thì vẫn nên cố gắng hết sức tránh xa một chút.
Hơn nữa còn có thể kéo dài thời gian.
Reneedol lập tức cảm nhận được luật nhân quả biến mất. Toàn thân nàng ta chấn động, chiến giáp Kết Thúc Vận Mệnh tỏa ra vầng sáng đen trên người nàng ta rơi xuống, hóa thành mười mấy bộ phận, bay về phía Mạc.
Những bộ phận này bắt đầu bay lượn xung quanh Mạc với khoảng cách khá xa, chúng phóng ra một tầng bóng đen càng sâu càng dày hơn.
“Ngươi đây là...” Cố Thanh Sơn thấp giọng quát, chuẩn bị sẵn sàng phát động Sương Mù Phủ Xuống bất cứ lúc nào.
“Sự an toàn của Mạc, do ta bảo vệ!”
Nàng ta xông về phía các thần linh đang đứng yên giữa không trung, tàn sát hàng loạt.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Điều gì có thể khiến cho Reneedol đột nhiên thay đổi đến như vậy?
Trừ phi...
Cố Thanh Sơn nhìn về phía xa.
Chỉ thấy vầng sáng đỏ thẫm lượn lờ quanh thân Đại Ca hoàn toàn biến mất.
Hắn ta lặng lẽ mở mắt.
Lúc Đại Ca mở mắt ra, hai đồng tử đã thu hẹp lại, dựng đứng lên. Một dải ngân hà vô tận xuất hiện sau lưng hắn ra.
Trong tảng băng dưới chân hắn ta, máu tươi tựa như đại dương, cách một lớp băng, không ngừng tuôn trào chảy xiết, phát ra âm thanh gào thét dữ dội.
Hắn ta giống như chúa tể của tất cả, chủ nhân của chúng sinh vạn vật.
Đại Ca khẽ nâng tay, nhẹ nhàng rạch một đường giữa không trung.
Một dòng máu tươi màu đen từ trong hư không tuôn ra ngoài, rơi xuống dưới chân hắn ta.
Đại Ca mở to đôi con ngươi dựng thẳng, nhìn chằm chằm vào dòng máu:
“Sứ mạng của ngươi đã được trao lại cho ta, từ nay về sau, ngươi tự do rồi.”
Dòng máu tươi bay lên, hóa thành hình dạng một lão già nhìn chằm chằm vào Đại Ca.
“Rốt cuộc ngươi là cái gì?” Lão già hỏi bằng giọng khô khốc.
Đại Ca nhìn lão, thản nhiên nói: “Ngươi thật sự muốn biết?”
“Ta là do một giọt máu của chủ nhân biến thành, ngươi dựa vào cái gì mà có thể thay thế được ta, trở thành người cai quản toàn bộ thế giới?” Lão già giận dữ hỏi.
Đại Ca yên lặng bất động.
Lão già đột nhiên cười phá lên, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng ngươi có thể kể thừa thân xác của ta và thế giới này? Nói thật cho ngươi biết, ở trong thế giới này, ta đã động tay động chân vào nhiều nơi, chỉ có ta mới có thể điều khiển...”
Trong hư không, bỗng nhiên có vô số đường ống xuất hiện, cắm vào người lão già, mật độ dày đặc.
“A!”
Lão già thét lên một tiếng chói tai, toàn bộ thân thể giống như một lần nữa chuyển hóa thành máu, bị toàn bộ đường ống hút sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận