Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2129. Sinh Tử


Đánh dấu
Biểu cảm khinh miệt của lão già vẫn còn nguyên trên mặt.
Kiếm thuật cực cổ, Vô Nhân.
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, Cố Thanh Sơn dùng Thiên kiếm chém ra một ngàn hai trăm nhát, kích hoạt thần kỹ luật nhân quả này!
Nhưng lúc chém ra một kiếm này, toàn thân Cố Thanh Sơn đầm đìa mồ hôi, quỳ rạp xuống đất.
Hắn cũng không nắm chặt Thiên kiếm được nữa, để nó tùy ý rơi xuống một bên.
Thiên kiếm vừa thấy tình thế không ổn, cuống quýt bay lên, lặng lẽ biến mất sau lưng hắn.
“Cố Thanh Sơn!” Laura thét lên.
“Đi...”
Cố Thanh Sơn khẽ quát một tiếng.
Một làn sương trắng nhanh chóng hạ xuống, bao trùm lấy hắn và Laura, mang theo hai người biến mất.
Nhưng trong hư không lại xuất hiện vô số bức tường, vây quanh màn sương trắng.
Sương trắng không cách nào rời đi.
Phía sau Cố Thanh Sơn bỗng nhiên xuất hiện một cô gái mặc y phục cổ trang, trong tay cầm trường kiếm, nói: “Công tử đừng lo lắng!”
Nàng vung trường kiếm, toàn lực chém vào bức tường này.
Bức tường tựa như cũng không ổn định, lúc ẩn lúc hiện, tỏa ra gợn sóng lực lượng phập phồng.
Lão già vừa mới tung ra thuật pháp trói địch này đã bị Vô Nhân Kiếm khống chế, cho nên thuật pháp còn chưa hoàn thành triệt để.
“Phá!” Sơn Nữ khẽ quát một tiếng.
Toàn bộ bức tường theo đó rung động, tản ra.
Cuối cùng sương trắng cũng được khôi phục tự do, mang ba người biến mất.
Lúc này nhìn lại lão già kia.
Chỉ thấy lão ta cật lực giơ tay lên, nắm lấy chuôi kiếm hư ảo trước trán, cố sức rút ra.
Phụt!
Một luồng máu đen tanh tưởi bắn ra tung tóe.
Máu đen rơi xuống mặt đất lát đá, phát ra âm thanh xì xèo, khói trắng bốc lên.
Trên mặt lão già hiện lên vẻ đau đớn, khẽ than:
“Khinh địch rồi...”
Lão cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thanh kiếm hư không trong tay đã hoàn toàn biến mất.
Bên kia.
Cố Thanh Sơn và Laura trở về đường lớn, ngồi xuống bên cạnh một cây đèn đường.
Sơn Nữ cầm kiếm cẩn thận bảo vệ một bên.
Lúc này mưa dần dày hạt, cả thành phố bị một màn nước u ám bao phủ.
Trên đường không có một bóng người.
Những kỵ sĩ đi tuần tra ban đêm cũng không thấy.
“Cố Thanh Sơn, anh sao rồi?” Laura nghẹn ngào hỏi.
Cố Thanh Sơn ngồi bệt bên cột đèn, hai tay run rẩy liên hồi, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.
Vừa rồi kiếm đầu tiên đã bùng phát hết toàn bộ sức mạnh của hắn, kiếm thứ hai chỉ là không còn cách nào khác nên phải gắng gượng chém ra, bức ép Vô Nhân Kiếm phát ra mới tranh thủ được một cơ hội cho hai người chạy thoát.
“Không sao, dùng sức quá độ, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Cố Thanh Sơn miễn cưỡng cười nói.
Laura lấy ra một chiếc ba lô từ hư không, đeo nó lên ngực, đưa tay lấy ra một cái chai màu vàng từ bên trong.
“Uống nó!” Laura vội nói.
Cố Thanh Sơn cũng không hỏi gì, nhận lấy chai nước, uống một hớp hết sạch thứ bên trong.
Tức khắc, mồ hôi ngừng chảy, hai tay đang lẩy bẩy cũng ngừng run.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân lại khôi phục về trạng thái đỉnh cao.
“Công tử?” Sơn Nữ quan tâm hỏi han.
“Không sao.” Cố Thanh Sơn nói.
Sơn Nữ gật đầu, hóa thành trường kiếm, biến mất vào hư không.
Laura cũng thở phào nhẹ nhõm, một tay cầm ô, một tay cầm lấy bàn tay to lớn của Cố Thanh Sơn, nhẹ giọng nói: “Cũng may là không bị thương.”
“Bị thương thì làm sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trên người lão già kia có sức mạnh mà em chưa bao giờ thấy. Mặc dù em có vô số thuốc quý, nhưng không có gì chắc chắn có thể chữa trị thương tích do lão ta gây ra.” Laura lo lắng nói.
“Thật là lợi hại, chưa từng gặp phải kẻ nào như vây.” Cố Thanh Sơn cảm thán.
Vừa rồi suýt chút nữa là không đường chạy trốn, gần như là đứng trên ranh giới sinh tử.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nhìn vào không trung.
Dòng chữ nhỏ nhấp nháy đã hiển thị ở đó từ lâu:
[Vô Nhân Kiếm của ngài đã đâm trúng đối phương.]
[Bởi vì thực lực đôi bên chênh lệch quá xa, Vô Nhân Kiếm không thể giết chết kẻ địch.]
[Kiếm này sẽ rút hết toàn bộ sức mạnh của ngài, còn đối phương thì bị tê liệt tạm thời.]
[Hồn lực của ngài đã về 0.]
[Sức mạnh và nguyên lực Hoàng Tuyền của ngài đã về 0.]
[Ngài đã uống vào “Nước thánh bí mật của hoàng thất Yêu Tinh”.]
[Tình trạng của ngài đã khôi phục trở lại.]
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, đứng lên.
Hắn đặt Laura lên vai mình một lần nữa, nói: “Đi, chúng ta tới viện tu đạo.”
Laura thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không chiến đấu với quái vật kia nữa?”
“Đúng, làm bừa vô ích, chúng ta phải tìm hiểu thành phố này một chút, tìm một vài thông tinh có giá trị.” Cố Thanh Sơn nói.
Laura gật đầu nói: “Viện tu đạo chắc là an toàn, dù sao có những kỵ sĩ kia, còn có thể có cấp trên của bọn họ, vừa lúc thích hợp cho chúng ta thu thập thông tin.”
Cố Thanh Sơn cười một cách khó hiểu.
“Laura.”
“Vâng?”
“Đừng thả lỏng, chuẩn bị tinh thần chiến đấu bất cứ lúc nào, lần này em phải lấy hết toàn bộ bảo bối có thể sử dụng ra rồi.”
Laura trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, giật mình nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Ý anh là...”
“Đúng, viện tu đạo thật ra là một cái bẫy.”
“Vì sao!” Laura bật thốt lên.
“Cầu Oán Khóc ở một nơi cách viện tu đạo năm trăm mét, nhưng lại có thể vẫn luôn tồn tại, không hề bị dỡ bỏ. Anh không cho rằng vật tà ác như vậy mà viện tu đạo lại không hề hay biết.” Cố Thanh Sơn nói.
Laura ngẩn người.
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Bọn kỵ sĩ nói ban đêm vô cùng nguy hiểm, phải chuẩn bị chiến đấu với Tà Ác bất cứ lúc nào, nhưng anh đánh nhau với quái vật trên sông một hồi, cả cây cầu cũng bị hủy, sông cũng dâng lên lũ lụt, động tĩnh như vậy lại không có bất cứ ai tới đây kiểm tra tình hình, điều này không hợp lý. Còn nữa, lúc chúng ta đi ra khỏi ngõ hẻm, dọc đường đều bình an vô sự, chỉ sau khi gặp phải đám kỵ sĩ, theo lời bọn họ đi đến viện tu đạo mới gặp phải quái vật kia. Con quái vật ấy vốn đang chờ ở trên cầu, chờ chúng ta đấy... Có lẽ anh đoán sai, có thể quái vật kia chưa khống chế viện tu đạo, có thể đây chỉ là hiểu lầm, nhưng có một điều anh dám chắc chắn, đó là ở trong thành phố này, không có sức mạnh nào đứng về phía chúng ta. Cho nên, viện tu đạo cũng không an toàn, rất có thể là một cái bẫy.... Laura, bây giờ em hiểu chưa?”
Laura suy nghĩ trước sau một lần, sau lưng bất giác tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Vậy, vậy vì sao chúng ta còn phải tới viện tu đạo...?” Cô bé hỏi.
Cố Thanh Sơn lấy ra một vật từ trong lòng.
Thẻ bài kỵ sĩ.
Tấm thẻ bài này phát ra ánh sáng tinh khiết giữa màn đêm.
“Không biết em có phát hiện hay không, những kỵ sĩ kia đều mang thẻ bài, nhưng mỗi một thẻ bài đều đen như mực, chỉ khi đến trên tay anh mới bắt đầu phát sáng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chúng ta phải đi tìm thánh vật như vậy?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Đúng, có lẽ thời đại này đã bị thay đổi, nhưng nếu ngay cả thẻ bài kỵ sĩ cũng có thể cộng hưởng với danh hiệu của anh, như vậy trong viện tu đạo nhất định có vật thánh khiết của thời đại quá khứ vẫn còn tồn tại. Dù có bị dơ bẩn thất lạc, nhưng anh chắc chắn có thể thức tỉnh chúng nó. Anh đoán... Đây chính là ngụ ý trong danh hiệu của mình.”
...
Cốc cốc cốc!
“Có ai không?”
“Có người không?”
Không có ai trả lời.
Cố Thanh Sơn lui ra phía sau vài bước, tỉ mỉ quan sát viện tu đạo.
Trong màn mưa xối xả, toàn bộ viện tu đạo đều bị bao phủ bởi một màn hơi nước mờ ảo, thấy không rõ cảnh tượng bên trong.
Laura nhìn cửa sắt trước viện tu đạo, nói: “Trên cửa này có sức mạnh của nhiều tầng phong ấn, chúng ta không vào được.”
Cố Thanh Sơn nhìn vào cánh cửa sắt dày nặng, nói: “Sức mạnh của phong ấn này rất mạnh, tương tự với một kết giới đặc thù nào đó, phải đi vào mới có thể điều tra tình hình bên trong.”
Laura lầu bầu: “Kỳ quái, rõ ràng nói chúng ta tới đây... Kết quả...”
Cửa hoàn toàn khóa chặt.
Trong linh giác của Cố Thanh Sơn hoàn toàn có thể cảm ứng được sự tồn tại của một loại sức mạnh đặc thù nào đó.
Loại sức mạnh này vượt ra ngoại phạm vi nhận thức của hắn, khiến cho cả viện tu đạo vẫn luôn duy trì trong tình trạng không thể nào hiểu nổi.
... Tựa như quái vật kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận