Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2237. Tận Thế Sợ Hãi (2)


Đánh dấu

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!" Vô số những tiếng cười không tài nào đếm xuể đang vang lên. Những tiếng cười này mang theo sự ác độc khó mà diễn tả bằng lời. Người bình thường chỉ nghe thấy chúng thôi cũng đã sợ hãi hoảng loạn trong lòng. Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện trong hư không: [Chú ý, ngươi đã tiến vào phạm vi của tận thế Cung Điện Sợ Hãi.] [Đây là sự bắt đầu của chiến tranh Ngũ Hành.] [Từ giờ trở đi, ngươi không thể có bất kỳ cảm xúc sợ hãi nào, nếu không sẽ lập tức vạn kiếp bất phục.] [Chú ý: ] [Không có gì có thể tổn thương một người dũng cảm.] Cố Thanh Sơn quét một cái là xong, không khỏi có mấy phần kinh ngạc. —— Hiện giờ còn chưa tiến vào cung điện thì đã trực tiếp bắt đầu rồi sao? Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về hướng cửa cung điện kia. Chỉ thấy một bộ xương khô đã vượt qua thành cung, rơi xuống cửa cung. Mặt ngoài bộ xương khô nọ có một lớp da đã khô héo, trên da tràn đầy lỗ thủng rạn nứt, lộ ra một cảm giác mục nát. Đống đầu người chi chít xuất hiện từ lòng đất, bị nó giẫm dưới lồng bàn chân. Bộ xương khô đứng trên đống đầu người, ngoắc ngoắc tay về hướng Cố Thanh Sơn. "Muốn vào cửa? Ngươi phải qua được cửa ải của ta trước đã!" Nó thấp giọng mà nói. Cố Thanh Sơn đứng không nhúc nhích. Bộ xương khô cười khanh khách, nói: "Đã sợ rồi à? Phàm nhân?" Cố Thanh Sơn nghiêm túc mà đáp: "Không phải —— ngươi còn chưa nói cho ta biết, nơi này rốt cuộc là đâu." Bộ xương khô kéo một cái đầu lâu từ dưới đất lên, không để ý tiếng kêu thảm cầu khẩn của cái đầu, nó bắt đầu ăn từng miếng từng miếng. Lúc nó ăn được một nửa, đầu lâu kia còn đang không ngừng cầu xin tha thứ. Lúc này gió tuyết đã ngừng. Thiên địa yên tĩnh vắng lặng đi. Chỉ có tiếng gặm cắn cái đầu của bộ xương khô không ngừng vang lên, thật khiến người ta rùng mình. Bộ xương khô ăn hết cả cái đầu người rồi, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Nơi này là nhạc viên của Chư Giới Ma Vương, là cung điện sợ hãi vĩ đại của chúng sinh, tà ác sẽ có thể trở nên cường đại vô hạn ở chỗ này, ngươi có muốn tiến đến thử một chút hay không?" "Được." Cố Thanh Sơn nói. Bộ xương khô bỗng nhặt một cái đầu từ dưới đất lên, dùng sức ném ra. Cái đầu kia lăn lộn trên không trung mấy vòng, sau đi bay thẳng về hướng Cố Thanh Sơn. Cố Thanh Sơn mang theo mặt nạ, nhìn không ra biểu cảm, hắn chỉ hỏi: "Làm cái gì vậy?" "Những cái đầu này mùi vị không tệ, tặng ngươi một cái để ăn." Bộ xương khô cười to nói. Cố Thanh Sơn lui lại mấy bước nhường ra khoảng cách, lúc cái đầu người sắp rơi xuống đất thì bỗng nhiên rút trường cung ra. Bá —— Mũi tên bắn ra, đâm trúng cái đầu, đóng đinh nó lên trên thành cung. Cái đầu kia không ngừng phát ra tiếng kêu thảm, cuối cùng biến mất trong thành cung, không còn dấu vết. Ầm! Mũi tên bị vách tường gạt ra, rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang. "Thế nào, ngay cả đầu người cũng không dám ăn? Là sợ hay sao?" Bộ xương khô trầm thấp mà cười nói. Cố Thanh Sơn từ tốn đáp lại: "Đồ rác rưởi nhà ngươi, đưa cái thứ giẫm dưới chân cho ta ăn, cặp chân kia của ngươi nhìn thấy dính sền sệt, cũng không biết bao lâu rồi không tắm rửa kì cọ —— có thể tiếp đãi khách khứa như ngươi sao? Bộ nghĩ là ta không dám giết ngươi?" Bộ xương khô giật mình. Cố Thanh Sơn rút ra một mũi tên ra, ấn lên dây cung, đưa tay liền bắn. Oanh! Cửa cung bị một mũi tên của hắn bắn mở, lộ ra dáng vẻ thâm trầm hắc ám bên trong. Bộ xương khô kia cũng đã chẳng biết biến đi đâu. Cố Thanh Sơn tiến vào cửa cung, cả người lập tức bị bóng tối nhấn chìm, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng nữa. Lại nhìn cửa cung kia —— Cửa cung cũng đã biến mất không thấy, trên thành cung trống rỗng, cái gì cũng không có. Cố Thanh Sơn không ngừng tiến tới trong bóng đêm. Bốn phía chật hẹp mà âm u, lộ ra một cảm giác lạnh lẽo bí hiểm, phảng phất như một địa đạo, mà không phải cung điện gì cả. Hắn cứ đi tới đi tới, bên tai bỗng truyền đến từng hồi tiếng khóc. Tiếng khóc này một hồi ở phía trước, một hồi ở phía sau, mờ mịt không biết tung tích, căn bản không biết phương hướng ở đâu. Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, la lớn: "Là ai? Làm sao thế hả?" Tiếng khóc kia nghe càng thương tâm. Cố Thanh Sơn thu cung tiễn, nắm trường đao, cẩn thận đi đến trong bóng tối. Rời đi không bao lâu, tiếng khóc kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng cuồng loạn. Phía trước cách hắn không xa xuất hiện hình dáng một cô gái. Cô ta đưa lưng về phía Cố Thanh Sơn, ngồi chồm hổm trên mặt đất thương tâm mà khóc. Cố Thanh Sơn thấy thế thì vội vàng đi đến phía cô gái nọ, miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Cô gái kia đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt, cái mũi cô ta đều đã bị móc đi, không ngừng phun trào máu ra bên ngoài. Cô ta để lộ bộ ngực đẫm máu, ngũ tạng lục phủ bên trong đã biến mất, ngay cả xương cốt cũng không thấy một thanh nào nữa. Máu thịt kia cứ kịch liệt ngọ nguậy, hiện ra một cảm giác hết sức tà tính. "Ta chết thật thê thảm —— " Cô gái kia còn chưa nói hết một câu, chợt phát hiện trên người có thêm một cái áo. Cố Thanh Sơn đã cởi áo khoác của mình ra, bao lấy cái gái đó kín mít lại. "Tôi nói này, cô là con gái con lứa, sao mà cả bộ đồ cũng không mặc mà ngồi trước mặt mọi người khóc thút thít vậy?" Hắn quở trách. Mắt mũi cô gái đổ máu, miệng tiếp tục nói: "Ta chết thật thê thảm —— " Nói còn chưa dứt lời, đã bị Cố Thanh Sơn kéo một cái, ngồi xuống trên một chỗ hẻo lánh trong góc đường. "Nghe này, " Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: "Không mặc quần áo chạy loạn trên đường, cái này gọi là đồi phong bại tục, tôi thấy bộ dạng cô là mới bị tai nạn xe cộ, không biết tìm cảnh sát để xử lý cô rồi, nhưng mà —— " Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Lần sau còn như vậy, tôi sẽ không còn thêm quần áo cho cô, cô phải cẩn thận những tên lòng mang ý đồ xấu kia, bọn chúng thích chụp ảnh bậy bạ lắm đấy." "Cô phải cẩn thận!" Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai cô gái, quay người muốn rời khỏi. Cô gái kia ngẩn ngơ, đột nhiên phản ứng lại. Cô nắm lấy tay Cố Thanh Sơn, thê lương gào lên: "Ta là quỷ! Là lệ quỷ hung ác nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận