Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2046. Tồn tại với ngươi (1)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ thì cái tên mập chết bầm kia giơ một tấm bảng lên, trên đó viết: "Cmn, khắp nơi đều bị chặn kín cả rồi, rồng ta không ra ngoài được. Cố ca có cách nào không?"
Cố Thanh Sơn thở dài, truyền âm: "Thực ra ta cũng có cách, nhưng phải giải quyết cái tên phiền phức trước mắt này đã."
Mập mạp núp sau lưng Cố Thanh Sơn, ánh mắt liếc về phía đối diện một cách thận trọng.
Vào lúc này, sóng nước trên sông Tử bắt đầu cuộn trào, lại có rất nhiều quái vật từ trong nước sông ngoi lên.
Bọn chúng bò lên trên mặt đất, mở một đôi mắt lạnh lẽo đầy tử khí ra, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Mập mạp cảm thấy sợ hãi, viết nhanh vào tấm bảng và giơ nó lên trước mặt Cố Thanh Sơn: "Cố ca, bộ xương kia đang triệu hồi người tại sông Tử kìa!"
Cố Thanh Sơn giải thích: "Hình như nó có được một phần lực lượng của sông Tử, cho nên những vong linh kia nghe lời nó."
Rồi hắn bỗng nghĩ.
Cái tên trước mặt có thể triệu hồi, chẳng lẽ ta không thể sao?
Cố Thanh Sơn đặt tay lên mặt đất, nhớ lại chú ngữ rồi thầm thì: "Người chết trong sông Tử, đi ra!"
Mặt đất vỡ vụn, từng bộ xương ngọ nguậy chui lên, xếp thành hàng trước mặt Cố Thanh Sơn. Tay chúng nắm chặt vũ khí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những quái vật đối diện.
Càng ngày càng nhiều bộ xương được triệu hồi lên.
Mập mạp thấy số lượng của hai bên đã tương đương nhau bèn thở phào nhẹ nhõm, dùng một tấm bảng mới giơ về phía đám xương khô.
"Các huynh đệ, đánh chết đám khốn kiếp trước mặt đi!"
Đám xương khô không nhúc nhích.
Cố Thanh Sơn cũng không hạ lệnh.
Sơn Nữ còn chưa thành công, vẫn phải kéo dài thời gian thêm một lát nữa.
Với lại, hắn còn cảm ứng được một chuyện khác.
Sau khi trở về từ chuyến đi đến thời đại Tuyên Cổ, không những hắn quen thuộc sông Tử hơn, mà lực lượng Tử Vong của hắn cũng đang tăng trưởng liên tục với tốc độ cao.
Quy tắc Tử Vong lại hưởng ứng sự kêu gọi của hắn một lần nữa.
Hiện tại...
Hắn đã có thể triệu hồi người chết lợi hại hơn nhiều.
Cố Thanh Sơn lùi về sau một bước, nói nhỏ: "Mập mạp chết bầm, ngươi không ra tay sao?"
Mập mạp lắc đầu như trống bỏi, sau đó giơ một cái bảng khác lên: "Cố ca, cứng đối cứng ngay mặt không phải là phong cách của loài rồng chúng ta. Để ta quan sát một lát, rồi sau đó xem tình hình thế nào mới ra tay."
Mặt đất bị băng tuyết bao trùm, hóa thành một màu trắng tinh khiết. Nổi bật trên đó là một dòng sông hắc ám uốn lượn tiến lên. Nó dần dần lan tràn, mở rộng ra trên mặt đất đầy tuyết trắng.
Hai bên bờ sông, Bộ xương ánh sáng và Cố Thanh Sơn đang không ngừng triệu hồi vong linh.
"Tử Thần, ngươi rời đi quá lâu rồi, hiện tại sông Tử sớm đã không thuộc về ngươi." Dưới bức tường hắc ám khổng lồ, Bộ xương ánh sáng bật cười khe khẽ rồi nói.
Cây rìu lớn trong tay nó hóa thành một cây gậy xương, tỏa ra từng luồng sương mù u ám, nhanh chóng bao phủ lấy dòng sông hắc ám.
"Đi ra nào, vua của người khổng lổ, bất kể là sống hay chết thì tận thế cũng cần đến ngươi!"
Bộ xương ánh sáng nhanh chóng thì thầm.
Rầm! Rầm! Rầm!
Cùng tiếng bước chân nặng nề, một gã khổng lồ khoác bộ chiến giáp nặng nề bỗng đi ra từ bên trong dòng sông.
Gã ta đứng ngay trên mặt đất, giận dữ hét: "Ta là vua khổng lồ của sông Tử, hỡi những vong linh đã thần phục ta, hãy mau đến đây cùng giết chết kẻ thù của ta!"
Tiếng rống đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ Bãi Tha Ma Tận Thế.
Thời gian dần trôi qua, vô số vong linh xuất hiện từ dòng sông hắc ám.
Mỗi một chủng tộc ngủ say dưới sông Tử bắt đầu bò lên bên bờ, hai mắt chúng tỏa ra ánh sáng rét lạnh, tiếp cận sát đến chỗ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn bất ngờ, liếc nhìn gã khổng lồ một cái.
Rõ ràng là người chết, nhưng trên thân thể gã khổng lồ này đồng thời có cả khí tức Tận Thế và Tử Vong, thật không biết rốt cuộc nên xếp gã ta và nhóm vong linh hay là quái vật tận thế nữa.
—— Tận thế đã xâm nhiễm sông Tử đến tình trạng này rồi ư?
Cố Thanh Sơn thoáng căng thẳng.
Gã khổng lồ lội nước lên bờ, trầm thấp cất tiếng nói: "Tử Thần, thời đại của ngươi đã —— "
Khi gã ta đang phát ra lời tuyên chiến, Cố Thanh Sơn đã lập tức đưa tay lên, niệm tụng một câu: "Ngọn lửa Tử Vong nuốt trọn tất cả vong linh, mang chúng trở về với giấc ngủ ngàn thu."
Một ngọn lửa đen tuyền xuất hiện trong tay hắn.
Cố Thanh Sơn tiện tay ném ra.
Ngọn lửa đen ấy văng đi, tạo thành một cái đuôi lửa giữa không trung. Trên đường bay tới, nó bỗng chốc phừng lên thành ngọn lửa lớn, bốc lên tận trời cao, ngay sau đó bắn vào thân thể của gã khổng lồ.
Gã khổng lồ lui lại mấy bước, phát ra tiếng gầm thét, muốn chống chọi lại sức mạnh của pháp tắc Tử Vong.
Gã ta giống như một đống lửa đen đang bước đi.
"Ta còn có sức mạnh của tận thế, đừng mơ tưởng dùng tử vong để trói buộc ta!"
Gã khổng lồ nhanh chân đi về hướng Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vỗ tay phát ra tiếng.
"Nổ."
Hắn thấp giọng thì thầm.
Bùm —— ——
Ngọn lửa hừng hực phóng lên tận trời, phát ra tiếng vang lốp bốp.
Tốc độ của gã khổng lồ càng ngày càng chậm, cuối cùng lung lay rồi ngã xuống mặt đất.
Thân hình của gã ta dần dần bị hòa tan, nhưng vẫn kêu lên:
"Bằng giấc ngủ say của ta, ta kêu gọi vương giả trong sông Tử Hà, hãy dẫn đầu tất cả các vong linh giết chết Tử Thần!"
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ thân hình của gã khổng lồ đã hóa thành một vũng nước đen, lại lần nữa chảy xuống dòng sông hắc ám.
—— Gã ta sẽ lại rơi vào giấc ngủ say trong lòng sông Tử, mãi đến khi có đầy đủ sức mạnh đánh thức gã lần nữa.
Grao! ! !
Tất cả vong linh cùng phát ra tiếng gào thét, tựa như đang nghênh tiếp một thứ gì đó hết sức cao quý.
Một khí tức vô hình bỗng xuất hiện.
Dòng sông cuồn cuộn rút về hai bên bờ, để lộ ra một thân hình.
—— Đó là một người đàn ông loài người.
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, ánh mắt dần trầm xuống.
"Rod, ngươi không ngờ sẽ là ta đúng không." Người đàn ông kia lên tiếng.
"Quả thật tôi không ngờ sẽ là cậu, Atley." Cố Thanh Sơn nói.
"Không còn cách nào, ngươi giúp đỡ Mạc, lại bỏ mặc ta chết ở thời đại đó." Atley lạnh lùng nói.
—— Vào thời đại Tuyên Cổ, y chính là thiếu niên Atley đã cùng trưởng thành và trải qua nguy hiểm cùng với Mạc và Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thu lại ngọn lửa trên tay, giải thích: "Thật sự xin lỗi, ta phải rời đi khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, bởi vì ta có một chuyện hết sức cấp bách phải đi làm."
Atley lặng lẽ cười, chậm rãi lên tiếng: "Năm đó ta bị giết chết và bị quẳng vào sông Tử này. Ban đầu ta còn kỳ vọng ngươi làm Tử Thần có thể quan tâm đến ta, nhưng rồi trong những tháng năm dài đằng đẵng ấy, ta chịu mọi trắc trở, mà ngươi lại chưa bao giờ xuất hiện."
Cố Thanh Sơn lẳng lặng lắng nghe.
Atley chỉ vào các vong linh liên tục xuất hiện trong sông Tử, tức giận quát: "Thân là Tử Thần, ngươi chưa từng che chở cho những vong linh bọn ta, ngươi làm sao xứng làm chúa tể của sông Tử?"
Đám vong linh kia nhao nhao phát ra tiếng gào thét bất bình, tựa như đang lên án tội ác của Tử Thần.
Cố Thanh Sơn không nói gì, chỉ nhìn về bốn phía.
Sông Tử không ngừng cuộn trào, hóa mặt đất thành bùn cát rồi bị cuốn trôi, biến chúng thành một phần của con sông.
Toàn bộ Bãi Tha Ma Tận Thế đang hóa thành sông Tử!
Lẽ ra sông Tử tuyệt đối không thể xuất hiện ở Sinh giới, nhưng Bộ xương ánh sáng đã dùng sức mạnh của tận thế xây một bức tường cao bên ngoài Bãi Tha Ma Tận Thế, biến nơi này thành một khu vực đặc thù.
Phạm vi bên trong bức tường này có sông Tử Vong không ngừng lan rộng, cũng có bức tường tận thế do vô vàn tận thế ngưng tụ thành.
Quả nhiên hệt như những gì gà trống đã nói, nơi này là khởi đầu của hủy diệt!
"Nói không ra lời đúng không? Được rồi, kỳ thật chúng ta đã không còn gì để nói."
Atley mỉm cười, ra hiệu về phía sông Tử.
"Tử Thần từ bỏ sông Tử, may mà tận thế xuất hiện, nó trợ giúp ta, cho ta sức mạnh, khiến ta dần dần hùng mạnh lên."
Theo lời nói của y, một con rồng khổng lồ toàn thân bốc lên sương mù màu xám đã phá vỡ mặt nước, bay lên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận