Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2886. “Vì sao ngươi lại nói dối?”



Thanh âm này vang vọng toàn bộ thế giới.
Đứa bé im lặng nằm trên bờ vai của Lâm Trường Phong, hình như cũng không có cảm giác sợ hãi gì, chỉ tò mò nghe xong câu nói này.
Nó vỗ vỗ Lâm Trường Phong, kỳ quái mà hỏi: “Những người kia đến gần núi Bất Chu như vậy, là muốn làm gì?”
Lâm Trường Phong hừ một tiếng, thuận miệng giải thích:
“Nghe nói có một vị Tiên Thiên Chí Thánh buông xuống từ hỗn độn, sẽ xuất hiện ở gần núi Bất Chu, nhưng mà ta cảm thấy đây đều là gạt người, nếu là Tiên Thiên Chí Thánh, sao không trực tiếp đi đến bên trong Thánh cung, chỉ dẫn Chư Thánh và Tà Ma chiến đấu?”
Đứa bé kia gật gật đầu, khôi phục yên tĩnh lần nữa.

Đêm.
Lửa cháy lên hừng hực, vang lên đôm đốp.
“Ngươi tên là gì?” Lâm Trường Phong há to miệng nhai thịt, không rõ mà hỏi.
“Ta còn chưa có tên.” Bé trai kia lắc lắc đầu nói.
Gió núi thổi qua.
Ánh lửa sau lưng nó chiếu rọi ra cái bóng chập chờn, lại tăng thêm một phần cô độc.
Ánh mắt Lâm Trường Phong chớp động, ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn.
—— Mới chừng ba tuổi, không chừng chỉ có vài nhũ danh, nhưng không có cái tên chính thức.
Chỉ vào thời điểm năm tuổi, được người nhà mang theo đi đến tiên môn, sau khi được đệ tử tiên môn quan sát, mới có thể căn cứ vào thiên phú của chính mình, được ban cho cái tên tương ứng.
Người thân của nhóc con này đều chết rồi, tương lai có thể có được cái tên chính thức hay không còn chưa xác định được.
Nghĩ tới đây, Lâm Trường Phong đưa qua một miếng thịt thăn.
“Ăn đi, ngon lắm.” Hắn ta nói.
Đứa bé lắc đầu nói: “Ta đã đủ no rồi, ngược lại là nước bên trong cái hồ lo của ngươi, vì sao lại có thể hội tụ rất nhiều sức mạnh linh vật như thế?”
“Cái này gọi là rượu —— linh tửu, chính ta ủ đấy.”
Lâm Trường Phong đưa hồ lô tới, để đứa bé ngửi một cái.
Bé trai khen: “Thực không tồi, có thể để ta uống một ngụm hay không?”
“Đương nhiên không tồi, ngươi quá nhỏ, nhưng không chịu nổi linh khí trong rượu này đâu.” Lâm Trường Phong hoảng hốt vội nói.
Hắn ta cất hồ lô rượu đi, hỏi: “Nhũ danh của ngươi là cái gì?”
“Ta cũng đang nghĩ, nhưng mà không nghĩ ra được.” Đứa bé nói.
“Ta đặt cho ngươi một cái được không?”
“Nói một cái nghe thử xem nào.”
“Cẩu —— Thặng —— như thế nào?”
“Không được.”
“Cẩu Đản?”
“Cũng không được, có thể thay động vật khác hay không.”
“Ngươi xem thường chó à?”
“Cái này thì không, chỉ là tổn hại uy nghiêm, tương lai không có lợi đề làm việc.”
“A, tuổi còn nhỏ, mà đã muốn làm tiên nhân rồi sao?” Lâm Trường Phong trêu chọc nói.
Bỗng nhiên, một trận gió núi thổi qua.
Lâm Trường Phong biến sắc, phất tay dập tắt ngọn lửa, quát khẽ lên: “Ở lại đây đừng nhúc nhích, ta đi quan sát tình hình thế nào.”
Lời còn chưa dứt, người đã từ biến mất khỏi nơi đó.
Đứa bé ngồi lại trong bóng tối, suy nghĩ một lát, sau đó lấy ra cái trống lúc lắc.
—— Thời điểm đi đến Hồng Hoang, tiến vào thân thể của một đứa bé ba tuổi, trong ngực cất giấu món đồ chơi này.
Mặc dù chỉ là đồ chơi, nhưng đối với mình mà nói, lại có thể phát huy ra một chút sức mạnh.
Cả thôn xóm kia...
Rốt cục là người nào hạ thủ, giết chết tất cả mọi người như thế?
Đứa bé chầm chậm đứng lên, cầm cái trống lúc lắc trong tay, đi vào trong bóng tối.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Gió nhẹ thổi phất qua.
Chỉ thấy Lâm Trường Phong lặng lẽ đáp xuống, thấp giọng kêu lên: “Chúng ta phải đi thôi, nhóc con.”
Hắn ta tạm ngừng, đột nhiên gấp gáp mà nói: “Nhóc con? Ngươi trốn ở nơi nào?”
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Chỉ thấy bốn tên đàn ông mặc trường bào màu đen đi ra từ trong bóng tối, bao vây hắn ta ở giữa.
Một người cầm đầu nhìn vào hắn, thì thầm: “Hổ của Thương Nam, Lâm Trường Phong...”
Lâm Trường Phong ưỡn ngực, làm ra vẻ mặt không để ý, nói: “Chính là bản đại gia, các ngươi lại là người nào?”
Bốn người nhìn nhau.
Người cầm đầu kia nói: “Thanh danh của ngươi không tệ, một số việc làm gần đây quả thật cũng khá chói sáng, nghe nói đã khiến cho đạo môn chú ý, có lẽ không cần bao lâu nữa thì có cơ hội nhận được lời mời bước vào tu hành.”
Lâm Trường Phong khẽ giật mình, lẩm bẩm nói: “Tại sao ta lại không biết?”
Người kia cười một tiếng, lên tiếng: “Chuyện của môn hạ Chư Thánh, sao mà một tán tu nhỏ nhoi như ngươi có khả năng thám thính được.”
Lâm Trường Phong nói: “Đã nghe qua danh hào của ta, lại biết ta sẽ tiến vào tiên môn tu hành, các ngươi bao vây là muốn làm gì? Lấy thưởng?”
Người kia lắc đầu nói: “Ta vốn không muốn gây chuyện với ngươi, nhưng chúng ta từng kiểm tra thực hư số lượng nhân khẩu của thôn trang phía trước, phát hiện thiếu một thi thể.”
“Là các ngươi đã đồ thôn?” Tiếng nói của Lâm Trường Phong trở nên u ám.
Người kia cười lạnh nói: “Đừng giả bộ hồ đồ, mấy chuyện này luôn do chúng ta tới làm —— chúng ta kiểm tra thực hư một chút vết tích, phát hiện đó là một đứa bé, hẳn đã trốn theo ngươi.”
Lâm Trường Phong lắc đầu nói: “Ta chưa thấy qua đứa bé nào cả.”
Hắn đột nhiên rút song đao bên hông ra, không quay đầu lại chém về phía sau lưng.
Chỉ thấy trăm ngàn ánh sáng trọng đao sáng lên trong bóng tối u ám, đụng vào một búa, một kiếm.
Âm thanh giao kích liên tục không ngừng rót vào bên tai, liên miên không dứt.
Đột nhiên, kiếm, búa đều bị đẩy ra, hai người kia chống đỡ không được, lập tức lùi lại mấy chục bước mới đứng vững thân hình.
Trên mặt đất hiện ra một cái rãnh sâu hoắm.
Thân hình Lâm Trường Phong hơi cong, hai tay nắm chắc trường đao, trên người toát ra một luồng sát ý mãnh liệt.
“Hảo đao pháp!”
Người cầm đầu kia khen một tiếng.
“Giết qua vô số người, tự nhiên là hảo đao pháp.” Lâm Trường Phong đương nhiên mà nói.
Người cầm đầu kia trầm tư một lát, sau đó nói: “Như vậy đi, ngươi chỉ cần cho chúng ta một phương hướng, chúng ta sẽ lập tức thối lui, coi như chưa bao giờ thấy qua ngươi.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật.”
Lâm Trường Phong trầm ngâm một lát, nắm đao, hướng về một phương hướng.
Người kia lập tức ôm quyền, nói: “Sau này còn gặp lại.”
Hắn mang theo ba kẻ khác quay người đi ngay.
Lâm Trường Phong đứng tại chỗ, lẳng lặng đợi một hồi lâu.
“Nhóc con à?”
Hắn nhỏ giọng mà kêu lên.
Trên cây đại thụ che trời trên đỉnh đầu, truyền đến một tiếng trống rất nhỏ.
Lâm Trường Phong giật mình, nói: “Thì ra là ở chỗ này, ngươi thật là thông minh.”
Hắn bay lên đầu cành, nhìn về hướng đứa bé kia.
Chỉ thấy trong bóng tối, đứa bé mở to đôi mắt sáng ngời, theo dõi hắn ta, nói: “Vì sao ngươi lại nói dối?”
Hết chương 2886.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2887
Bạn cần đăng nhập để bình luận