Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2182. Chúng ta lên!


Đánh dấu
"Như thế mới giống thằng đàn ông chứ." Laura khen một tiếng.
Trên đỉnh đầu cô bé, cũng chính là cái bóng đèn kia, cũng biến mất theo.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
—— Liêu Tiểu Pháo cũng xứng danh là người đàn ông đích thực.
Lệ cũng lộ ra nụ cười, lấy ra một sợi dây lụa từ trên tay, quấn quanh bờ vai Liêu Tiểu Pháo.
"Đây là Tơ Truyền Tống, nếu ngươi gặp phải nguy cơ quá lớn, lập tức niệm một câu 'Trở về!" thì có thể trực tiếp truyền tống về thế giới ban đầu của mình." Nàng dịu dàng nói.
Liêu Tiểu Pháo không ngờ được hành động này của nàng, lần này linh hồn cứ như bị hút đi mất vậy.
"Trở về à? Cô quá coi thường tôi..."
Hắn ta xúc động cười một tiếng, nhìn về phía cánh cửa rời đi kia.
Thôi!
Việc đã đến nước này ——
Tâm ý của hắn ta đã quyết, cười to nói: "Lần này cứ để tôi mở đường cho."
Vèo ——
Chỉ thấy Liêu Tiểu Pháo hóa thành một tàn ảnh, xuyên qua bầu trời như ánh điện xạ.
Hắn ta cách cánh cửa càng ngày càng gần!
Hắn ta đã rơi vào bậc thang cánh cửa!
Hắn ta bày ra tư thế hết sức bảnh trai, nhìn vào bên trong cửa!
Không biết hắn ta nhìn thấy cái gì ——
Tóm lại, nụ cười trên gương mặt hắn ta biến mất trong nháy mắt, hóa thành kinh ngạc, sau đó lại chuyển thành nặng nề, cuối cùng lại thành vẻ mặt không nói nên lời.
Chỉ thấy hắn ta hít một hơi thật sâu, chợt quát lên:
"Trở về —— —— "
Chỉ nghe "Xẹt" một tiếng.
Bóng dáng của Liêu Tiểu Pháo đã biến mất.
Bóng dáng của hắn ta biến mất.
Biến mất.
Mất.
Thế giới khôi phục yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn: "..."
Laura: "..."
Lệ: "..."
Cứ thế mà bỏ đi sao?
Ba người lập tức thấy khó mà tin tưởng nổi.
Một giây sau, một ngón tay to lớn màu đen xuyên qua cánh cửa, thò về hướng vị trí của bọn họ.
Ngón tay này đột nhiên bị chặt đứt, rơi xuống đất.
Ngay sau đó, lại có mấy xúc tu không rõ bò qua cánh cửa ——
Vẫn bị chặt đứt.
Lại có từng đạo thuật pháp ánh sáng xuyên qua cửa, saong ngay lập tức hóa thành hư vô giữa không trung.
Bên kia cánh cửa truyền đến từng tiếng gào thét không cam lòng.
Cuối cùng, những âm thanh kia dần dần biến mất.
Lệ nhanh chóng giải thích: "Đây là luật thép của thế giới Phủ Bụi —— trừ phi là người mới, hoặc là được mời qua, nếu không giữa các hệ thống thế giới không được tùy ý xâm lược, người vi phạm nhất định sẽ bị toàn bộ thế giới Phủ Bụi trừng phạt!"
Laura nhún vai, nói: "Thì ra nhìn rõ một người chỉ cần một nháy mắt mà thôi."
"Đừng nói như vậy, chỉ sợ anh ta không có cách nào đối phó những tên kia thật." Cố Thanh Sơn ôn hòa nói.
Nhưng trong lòng của hắn, đã cho Liêu Tiểu Pháo một dấu gạch chéo.
Cái người này ——
Anh thấy cái gì thì quay lại nói một tiếng rồi muốn chuồn đi cũng đâu có muộn.
Chút tác dụng chính diện này thôi mà anh còn không có, ngược lại còn khiến tâm thần tôi bất định, thuần túy là đến kéo chân sau mà thôi.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng.
Lệ nhìn hắn, hỏi: "Có muốn ta cũng cho ngươi một dây lụa hay không, để cho các ngươi bây giờ trở về về thế giới của mình?"
"Không cần, tôi có chết cũng không thể quay về lúc này, nếu không thế giới của tôi sẽ không còn bất kỳ hy vọng nào nữa." Cố Thanh Sơn nói.
"... Ngươi muốn đánh một trận liều chết sao?" Lệ hỏi.
Cố Thanh Sơn còn chưa lên tiếng, Laura đã ngoan ngoãn ngồi trên bả vai hắn, lấy ra một cây dù hoa nhỏ.
"Đợi thêm lát nữa." Cố Thanh Sơn lên tiếng.
Laura khẽ giật mình, nói: "Thế nào, anh không đi quan sát tình huống trước, rồi mới quyết định đánh như thế nào sao?"
Cố Thanh Sơn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa tối om kia.
Một cảm giác đè nén khủng khiếp truyền ra từ trong cửa, dù cách không gian nhưng cũng đã khiến cơ thể hắn sinh ra chút cảm giác đau nhói.
Rất mạnh.
Những thứ bên kia cánh cửa cực kỳ mạnh!
Cố Thanh Sơn nâng hai tay lên, rút ra Địa kiếm và Lục Giới Thần Sơn kiếm từ hư không.
"Anh rất muốn thử một lần, dù sao vừa đạt được một bộ chiến giáp có thể giúp anh không cần quan tâm vấn đề phòng ngự..."
Laura trừng to mắt mà nói: "Rất nguy hiểm đấy, Cố Thanh Sơn!"
Cố Thanh Sơn cười cười, trên thân bừng bừng ra một luồng chiến ý phấn chấn, nhẹ giọng lên tiếng: "Kỳ thật đối với một kiếm tu mà nói, được mặc một bộ chiến giáp tốt thì mới có thể dồn hết sức mình mà chiến đấu. Anh đã rất lâu không có được cơ hội như vậy."
Ánh mắt của hắn qua lại giữa không trung, sau đó dừng lại trên từng hàng chữ nhỏ đom đóm không ngừng đổi mới đằng kia:
[Ngài đã tập trung vào danh hiệu: Thánh Đồ.]
[Ngài đã phát động ra kỹ năng của danh hiệu: Thánh Tiếu.]
[Giao diện Thánh Sở - Tướng Vị đã được ngài mở ra.]
[Năm giây sau, Thánh Sở sẽ giáng lâm.]
[Năm, ]
[Bốn, ]
[Ba, ]
[...]
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, nói nhỏ: “Đúng vậy, đã lâu không được giết một trận cho đã rồi."
Hắn sải dài bước chân, đi đến hướng cánh cửa kia.
Laura và Lệ nhìn nhau, hai người đều mang vẻ mặt khá phức tạp.
Trên người Cố Thanh Sơn tràn đầy cảm giác quyết tuyệt.
—— Vào thời điểm này, hắn tuyệt sẽ không nghe khuyên bảo!
Suy nghĩ này hiện lên trong lòng hai cô gái.
"Em đi xem anh ấy, gặp lại sau."
Laura vội vàng nói một câu với Lệ, sau đó bung cây dù hoa ra mà đi theo.
Lệ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy hắn bay lên, dần dần tới gần cánh cửa kia.
Đột nhiên, Lệ mở to hai mắt.
—— Nàng không phải chúng sinh, mà là một linh của hệ thống thế giới, cho nên nàng có thể nhìn thấy rõ được ——
Phía sau Cố Thanh Sơn, bỗng nhiên xuất hiện một tòa Thánh Điện.
Một ông lão mặc áo bào đỏ đột nhiên hiện ra.
Tay ông ta cầm quyền trượng, chỉ về phía Cố Thanh Sơn, thì thầm: "Vận mệnh, hãy để ta chia sẻ tổn thương mà hắn phải chịu!"
Một cái bóng mờ xiềng xích đột ngột xuất hiện, kết nối ông ta và Cố Thanh Sơn lại với nhau.
Xiềng xích lấp lóe, biến mất không thấy.
Ngay sau đó, trong Thánh điện bay ra hai thiên sứ tuyệt đẹp, một trái một phải đứng hầu sau lưng Cố Thanh Sơn.
Một thiên sứ niệm tụng: "Ta sẽ mãi luôn chúc phúc ngươi trong những trận chiến, hỡi Thánh Đồ."
Thiên sứ còn lại thì ngâm xướng: "Ta sẽ mãi bảo vệ ngươi trong lúc chiến đấu, hỡi Thánh Đồ."
Hai ánh hào quang rơi vào người của Cố Thanh Sơn.
Lại có một chiến mã mặc thiết giáp toàn thân tản ra ánh hào quang lao vút ra từ trong Thánh điện.
Cố Thanh Sơn nhảy lên, cầm song kiếm và ngồi trên lưng chiến mã.
Từng hình ảnh lóe sáng hiện ra chung quanh hắn, ngưng tụ ra vô số những dáng người không cách nào đếm xuể.
—— Chỉ thấy mỗi một người đều mặc bộ chiến giáp Kỵ Sĩ anh linh hoàn chỉnh, cưỡi chiến mã thiết giáp, cùng lúc tụ lại chung quanh Cố Thanh Sơn.
Bọn họ đứng trang nghiêm thành một hàng.
Hàng thứ hai xuất hiện.
Hàng thứ ba.
Hàng thứ tư.
Hàng thứ năm.
...
Cố Thanh Sơn nhìn quanh tả hữu, không khỏi lên tiếng: "Tôi cứ nghĩ bộ giáp chiến tranh Linh giới này là để phòng ngự thôi chứ."
Thiên sứ đứng phía sau hắn đáp lại: "Thánh đồ, tiến công chính là phòng ngự tốt nhất."
Cố Thanh Sơn không biết nói gì, gật đầu đáp: "Có lý."
Hắn vung mạnh Trường Kiếm, cao giọng quát: "Xông lên!!!"
Rầm rầm rầm rầm ——
Đại quân Kỵ Sĩ lũ lượt di chuyển.
Giờ khắc này, thế giới tướng vị Thánh Sở và thế giới chủ đã chồng lên với nhau.
Quân đội sắt đi theo bước chân Cố Thanh Sơn, khí thế ngất trời, tốc độ tăng lên không ngừng, bay thẳng về phía cánh cửa trước mặt.
Quân đội sắt lao vút như bay.
Cố Thanh Sơn thì đứng ngay trung tâm.
"Thánh đồ là người mới gia nhập đến từ bên ngoài thế giới Phủ Bụi sao?"
Một ông lão kỵ binh mặc áo bào trắng, tay cầm quyền trượng lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn đáp.
Ông lão kia một tay nắm chặt dây cương, một tay vung vẩy quyền trượng, quát về hướng bầu trời: "Cánh cửa thế giới, mở rộng cánh cửa của ngài chào đón người mới gia nhập nào!"
Cánh cửa phía cuối chân trời kia nhanh chóng mở rộng.
Nó gần như đã vượt qua phạm trù cánh cửa, có thể được gọi là một con đường bằng phẳng nối liền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận