Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1858. Không Từ Thủ Đoạn


Đánh dấu
Nàng ta từ bỏ sức mạnh của Atley, thử hấp thu sức mạnh của Mạc.
Nàng ta đã nhận ra Mạc đang khôi phục thực lực!
Trong lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống, nắm lấy lưỡi hái, dốc hết sức vung lên.
Lửa đen từ trên lưỡi hái ào ào bắn ra ngoài, hóa thành trăm nghìn chim lửa màu đen trên không trung, đồng loạt tấn công về phía Atley và Reneedol.
Atley lấy làm kinh hãi, quát lên: “Rod, ngươi muốn giết Reneedol?”
Cậy ta dùng lực kéo Reneedol ra chắn trước người mình.
Lửa đen chưa đến nhưng Cố Thanh Sơn đã sớm nhảy lên thật cao, vượt qua khoảng cách mấy chục mét, vung lưỡi hái màu đen lên.
Lưỡi hái mang theo âm thanh gào rít thê lương, nhằm vào hai người bọn họ mà chém.
Lúc này lửa đen cũng đã xông tới ngay trước mặt Atley và Reneedol.
Bóng tối che trời lấp đất ập đến, Cố Thanh Sơn ẩn mình trong bóng tối, tay cầm lưỡi hái đến đòi mạng.
Hắn gần như chỉ cần một hơi thở là có thể kết thúc cục diện này.
Reneedol bị trói chặt, lúc này dù có muốn phóng ra lực lượng vận mệnh thì cũng không còn kịp nữa.
Sức mạnh của nàng ta vừa mới từ trong pháp tắc Phong của Atley chuyển hóa thành sức mạnh Ánh Sáng của Mạc, mà Mạc lại đang rơi vào một trạng thái kỳ diệu, không hề có khế ước với pháp tắc.
Đối với Reneedol, hiện tại tất cả năng lực trên người Mạc đều xa lạ, không có cách nào nắm giữ ngay lập tức.
Đây chình là thời cơ duy nhất để giết chết nàng ta!
Lửa đen dồn dập đi theo lưỡi hái đồng loạt chém xuống.
“Không...” Atley tuyệt vọng thét lên.
Đột nhiên, ngọn lửa hắc ám khắp bầu trời đồng loạt tiêu tan.
Toàn bộ dị tượng đều biến mất.
Một người đứng đối diện Cố Thanh Sơn, chặn chuôi lưỡi hái lại.
Mạc.
Hắn ta phun ra một ngụm máu, nói một cách khó nhọc: “Rod, không được giết Reneedol.”
Cố Thanh Sơn cứng đờ bất động.
Xích Hộc lại ở một bên lớn tiếng nói: “Mạc, ngươi cũng thấy rõ ràng, hai người bọn họ bỏ rơi ngươi, hiện tại lại mưu đồ cướp...”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe có người kêu đau một tiếng, mùi máu tươi tỏa ra nồng nặc.
Xích Hộc ngẩn ngơ, câu kế tiếp không tài nào thốt ra nổi.
Mạc cũng quay đầu nhìn lại.
Chẳng biết từ lúc nào, Reneedol đã thoát khỏi dây trói, dùng một cây chủy thủ đâm trúng tim của Atley.
“Reneedol!”
Atley kêu một tiếng, nâng tay lên, ngưng tụ thành một vầng sáng màu xanh phát ra âm thanh gào rít.
Reneedol ném chủy thủ, thét to: “Mạc, cứu ta!”
Mạc xông lên không chút do dự, mở Sách Vận Mệnh ra, phóng ra một thanh trường kích hoàn toàn làm bằng vàng.
Trường kích lóe lên, trực tiếp đánh bay Atley.
Làm xong những chuyện này, Mạc lại phun ra một ngụm máu.
Reneedol cuống quýt đỡ lấy hắn ta, vừa khóc vừa nói: “Lúc trước là Atley ép ta rời khỏi huynh, nếu ta không nghe theo hắn, hắn sẽ giết huynh!”
Mạc gật đầu, gắng gượng nói: “Muội không sao là tốt rồi.”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn trở nên u ám.
Mạc rõ ràng đang ở thời khắc mấu chốt nhất trong quá trình chữa trị thương thế, nhưng lại dốc hết toàn lực nhào lên, ngăn cản mình, sau đó đánh bay Atley.
Đây chính là mị hoặc của Reneedol!
Thân hình Cố Thanh Sơn lóe lên, bay vút ra ngoài, dừng lại bên vách núi cách đó vài trăm thước.
Hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy Atley vừa rơi xuống đáy vực.
Cố Thanh Sơn leo xuống theo vách núi, nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Atley.
Atley bị đâm trúng ngực, sau đó bị Mạc dốc hết sức đánh bay, giờ lại ngã nhào xuống dưới vách núi, đã hấp hối.
“Atley...” Cố Thanh Sơn ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng gọi.
Atley có vẻ hơi mờ mịt, mặc cho máu tươi trong miệng không ngừng phun ra.
“Atley!”
Cố Thanh Sơn lặng lẽ rót linh lực vào cơ thể đối phương.
Atley chấn động toàn thân, khôi phục tinh thần.
Cậu ta đột nhiên nắm lấy tay Cố Thanh Sơn.
“Rod, ta... ma xui quỷ khiến...”
Tròng mắt cậu ta khôi phục sự trong trẻo, nước mắt hối hận chảy ra.
Tình yêu dành cho Reneedol dường như đã biến mất triệt để.
Cố Thanh Sơn mím môi thật chặt, không nói gì.
Atley vừa khóc vừa nói: “Rod... Ta vẫn... coi các ngươi là huynh đệ.”
Cố Thanh Sơn nắm chặt tay hắn, khẽ nói: “Đừng nghĩ gì nữa, chúng ta đều coi ngươi là huynh đệ.”
“Reneedol...” Atley ngập ngừng nói.
Giọng nói của Cố Thanh Sơn càng nhẹ: “Không ai trách ngươi, ta lập tức gọi Mạc tới, mọi người cùng ngồi xuống và nói rằng chúng ta vẫn là huynh đệ tốt.”
Atley thở phào một hơi, trên mặt nở một nụ cười thoải mái.
Cậu ta không nói gì nữa.
Cố Thanh Sơn lặng yên nhìn cậu ta.
Thiếu niên này vẫn luôn một lòng hâm mộ sự cường đại của Mạc, luôn khát vọng trở nên mạnh mẽ.
Thiếu niên này, cho dù có sợ hãi thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ bỏ rơi đồng bạn, thậm chí còn từng trải giường cho Mạc.
Nhưng bây giờ, cậu ta đã chết.
Chết dưới sự mị hoặc và thao túng của Reneedol.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại.
Một giây kế tiếp, hắn đột nhiên biến mất.
Bên kia.
Reneedol ôm Mạc, ân cần nói: “Thương thế của huynh sao rồi?”
Mạc lắc đầu nói: “Thương thế nghiêm trọng nhất đã khỏi hẳn rồi. Vừa nãy ra tay hơi nặng, không biết Atley...”
Reneedol rơi nước mắt nói: “Chẳng biết hắn phát điên cái gì, ban nãy hắn muốn giết ta, ta chỉ có thể ra tay trước.”
Môi Mạc giật giật, dường như muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên, Reneedol thấy lòng mình lạnh toát.
Một cảm giác nguy hiểm sâu xa nào đó khiến nàng ta sợ run cả người.
Đây là cảm giác nàng ta chưa bao giờ có.
Mạc cũng cảm nhận được.
Hai người cùng nhau nhìn ra xa.
Chỉ thấy một người xa lạ đứng trên tảng đá.
Hắn đeo mặt nạ trắng thuần, hai đường nét khi đen khi đỏ phác họa nên đôi mắt quỷ dị.
Trên tay hắn nắm một thanh kiếm, vẫn không hề nhúc nhích, không hề có sát ý, cũng không hề có khí thế. Toàn thân giống như là trống rỗng, hoặc giống như căn bản không hề tồn tại.
Nhưng nếu nhìn kỹ vào hắn lại khiến cho người ta không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh, cảm giác giống như nhìn thấy ma quỷ trước đây chưa từng thấy.
“Quỷ Đỏ!”
Reneedol thất thanh nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, Mạc đang nằm trong lồng ngực nàng ta đã không thấy đâu nữa.
Reneedol cả kinh.
Đây là Di Hình Hoán Ảnh.
Rõ ràng không gian đã bị các thú pháp tắc khổng lồ khóa lại, sao hắn còn có thể nhanh như vậy!
Reneedol ra tay không chút do dự, lại phát hiện trường kích tạo thành từ ánh sáng vàng do mình phóng ra lại đâm vào người mình.
Một giây.
Chỉ trong nháy mắt.
Thắng bại đã rõ.
Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy Reneedol.
Một khắc cuối cùng, nàng ta nhìn thấy mặt nạ quỷ đỏ hiện lên trước mắt.
Kiếm của hắn đâm thật sâu vào cổ, khiến nàng ta không nói được một câu.
Ngay sau đó...
“Thả nàng ra!”
Tiếng gào thét của Mạc vang lên.
Quỷ Đỏ chợt giơ Reneedol lên, hướng về phía Mạc.
“Đừng nhúc nhích, ngươi động nhẹ một cái, nàng ta sẽ chết.” Quỷ Đỏ nói.
Mạc không thể làm gì khác ngoài đứng yên bất động.
Quỷ Đỏ im lặng một chút, ghé vào tai Reneedol, nói bằng giọng khàn khàn: “Chuyện không từ thủ đoạn kiểu này, trừ ngươi ra, thật ra ta cũng biết.”
Trường kiếm vung lên.
Reneedol chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thế giới hóa thành một mảnh tăm tối.
Đầu người bay lên.
Thân thể Reneedol rơi trên mặt đất.
Cố Thanh Sơn đã sớm dời mắt, nhìn về phía Mạc.
Hắn muốn nhìn xem mị hoặc đối với Mạc có biến mất hay không.
Nếu không thì sẽ rắc rối to.
Dù sao Mạc cũng đã từng giúp Reneedol cải tử hồi sinh.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Lục Giới Thần Sơn kiếm, trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng.
Nếu thực sự không được thì hắn sẽ cho Mạc một kiếm.
Chỉ thấy lúc đầu Mạc có vẻ cực kì bi thương, nhưng biểu cảm dần dần trở nên có chút kỳ quái.
Cậu ta nhìn chăm chú vào thi thể Reneedol, lẩm bẩm: “Vì sao... Tình yêu của ta đối với nàng đột nhiên tan thành mây khói.”
Cậu ta phát hiện tình cảm và tâm trạng của mình đều bị người ta động tay động chân.
Lúc này Cố Thanh Sơn vẫn đang giả trang thành Quỷ Đỏ, không thể nói chuyện với cậu ta, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Mạc không còn yêu Reneedol, thậm chí sinh ra nghi ngờ đối với toàn bộ mọi chuyện, như vậy rất có thể cậu ta sẽ tìm được chân tướng.
Mình làm “Rod”, có thể giúp hắn một tay.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nhận thấy có điều bất ổn.
Mạc, Thất Nhược, Xích Hộc vẫn không nhúc nhích, giống như thời gian đã ngưng lại.
Gió cũng ngừng.
Toàn bộ thế giới im hơi lặng tiếng, không hề xuất hiện bất kỳ một động tĩnh nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận