Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2222. Chúng sinh (2)


Đánh dấu

"Muốn chạy?"
Cố Thanh Sơn quát một tiếng, đôi chân dùng lực nhanh chóng áp sát con ngựa kia.
Trong lòng huyện lệnh có tính toán, người ngồi chưa vững đã rút một mũi tên ra, xoay người lại bắn.
Bạch!
Mũi tên này bay ra, đâm thẳng vào ngực của Cố Thanh Sơn, thời cơ vô cùng vừa vặn.
Nếu như Cố Thanh Sơn không né thì sẽ bị bắn trúng.
Nhưng nếu dừng lại để né hoặc múa đao đỡ thì tốc độ sẽ chậm lại, vậy thì không có cách nào đuổi theo con ngựa.
Trong chớp mắt, trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng hiện lên một hình ảnh.
Đó là một cảnh trong quá khứ.
Một người con gái.
Nàng đứng trong đồng không mông quạnh, tay cầm thanh đao, khẽ nói: "Lấy đao tuẫn đạo, hướng tới vô địch!"
Hình ảnh chợt lóe lên.
Mà Cố Thanh Sơn lại không hề lùi về phía sau, thân hình như rồng như chớp xông lên về phía con ngựa.
Một tay hắn che trước ngực, nơi bị mũi tên đâm trúng, một tay nắm chặt thanh đao, vung lên thật cao.
Chém!!
Sắc bén như tuyết, bùng nổ cùng màu đỏ sẫm.
Huyện lệnh bị thanh đao chém thành hai nửa, xác chết máu chảy đầm đìa rớt khỏi con ngựa.
Hiện tượng bất thường nảy sinh.
Cảnh vật bốn phía xoay tròn, giữa sương mù mờ ảo hiện ra cảnh tượng ngọn núi lớn tăm tối, nước sông Vong Xuyên, cầu Nại Hạ và Quỷ Môn quan.
Một hồn phách bị hút vào bên trong cảnh tượng này nhưng vẫn không cam lòng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Ngươi khiến ta lưu lạc Hoàng Tuyền, làm hỏng đại sự thánh tuyển của ta, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!"
Hồn phách gầm rú lời oán độc.
Trong chốc lát, những cảnh vật ấy tan biến, không thấy Hoàng Tuyền đâu nữa.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn đang ngồi trên lưng ngựa.
Con ngựa đang chạy trốn về phía đường phố phía trước.
Đột nhiên, một cơn đau như kim châm muối xát truyền đến.
"A a a a a!"
Cố Thanh Sơn ôm đầu, dùng hết sức nằm trên lưng ngựa để mình không đến mức rơi xuống.
Vô số hình ảnh không ngungừ kéo đến, xuất hiện đột ngột trong đầu hắn, cuối cùng kết nối lại với nhau tạo thành ký ức hoàn thiện.
Đau đớn rút đi như thủy triều.
Trong hư không, một dòng chữ đỏ tươi màu đỏ hiện ra:
"Chúc mừng, ngươi đã hoàn toàn khôi phục ký ức."
Cố Thanh Sơn nhanh chóng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cuối cùng đã nhớ ra tất cả mọi chuyện.
Hắn thở dài, cất thanh đao đi, một tay nắm chặt dây cương.
"ĐI!"
Con ngựa lập tức tăng tốc, nhanh chóng chạy khỏi thị trấn, tiến vào nơi hoang dã xa xa, biến mất không còn chút tăm hơi.
Trước huyện nha.
Từng cỗ thi thể được sắp xếp chỉnh tề trên mặt đất.
Thi thể của huyện lệnh được ghép lại, xử lý gọn gàng sạch sẽ, đặt ở vị trí đầu cùng.
Vài người mặc quan phục đang kiểm tra từng cỗ thi thể.
“Đa số là một kích đoạt mạng, nhanh gọn dứt khoát.” Một người nói.
“Nghe nói kẻ ra tay là một tên tuần tra, hắn chỉ có một mình, nhưng đã làm nổ huyện nha, lại còn giết chết nhiều người như vậy, khá là hung tàn.” Một người khác nói.
“Nhưng hắn cũng bởi Huyện lệnh đã làm những chuyện kia.” Lại một người nói.
Mấy tên quan viên rơi vào trầm tư.
Mấy năm qua, Huyện lệnh chưa bao giờ báo cáo chuyện thôn trấn xung quanh bị tiêu diệt.
Vốn tưởng rằng tất cả đều bình thường, ai biết lần này điều tra kỹ càng mới phát hiện con dấu ngũ hành cấp trên phát xuống lại bị một mình Huyện lệnh cất giữa, chưa phân phát tới các thôn trấn.
Hiện nay, một vài thôn trang đã không còn tồn tại.
Nghĩ tới đây, vài tên quan viên không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn thi thể Huyện lệnh.
Một vị quan khám nghiệm tử thi thở dài, nói: “Một đao cắt cả người thành hai nửa, đao thật nhanh, đao ý thật hung tàn...”
“Ngươi sai rồi.” Một quan viên nói.
“Đại nhân, xin hỏi ti chức sai ở đâu?” Đối phương cung kính hỏi.
Quan viên kia không nói gì.
Ông ta vốn là người thành thạo binh khí, cũng là một Người Thánh Tuyển ẩn giấu tại nhân gian, cho dù tạm thời mất đi thực lực, nhưng về mắt nhìn và kinh nghiệm, người bình thường tuyệt đối không thể so sánh.
Chỉ thấy ông ta đưa ngón tay ra, nhẹ nhành chạm vào vị trí được ghép lại trên thi thể Huyện lệnh.
Đây đúng là vết thương do đao chém mà ra.
Nhưng lại không phải đao ý gì đó.
Binh khí của đối phương... hẳn không phải là đao...
Đây là một điểm đáng ngờ.
Còn có một điểm đáng ngờ khác...
Trong lúc Huyện lệnh vẫn còn tại vị, vẫn chưa tuyển dụng hiền tài, cũng không chủ trương việc dân sinh chính trị, chỉ tùy tiện tìm một vài tên lưu manh vào cho đủ số, dường như thờ ơ đối với hết thảy.
Nếu ác ý suy đoán, thậm chí có thể cho ra một kết luận.
Huyện lệnh vốn muốn hủy diệt toàn bộ thôn trang.
Vì sao như vậy?
Quan viên nọ lộ ra vẻ do dự.
Ông ta giấu tay vào trong ống áo, bấm một pháp quyết, tạm thời vẫn chưa kích hoạt.
Sau khi Lục Đạo được mở lại, vốn dĩ tất cả mọi người đều mất đi thực lực vốn có, nhưng theo thời gian trôi qua, thuật pháp sư dần dần có thể khôi phục một ít pháp thuật.
Đây cũng là sự chiếu cố của Lục Đạo Luân Hồi.
Dù sao thuật pháp sư vốn cũng không có năng lực chiến đấu cự ly gần, nếu ngay cả một chút thực lực cũng không có, sợ rằng không thể sống sót trong giai đoán trước mắt.
Nhưng pháp thuật cũng có hạn chế nghiêm ngặt, không phải cứ muốn dùng là có thể dùng.
Rất nhiều pháp thuật, sau khi dùng qua một lần đều cần một thời gian dài để khôi phục pháp lực.
Quan viên nọ nhìn thi thể Huyện lệnh, trong lòng thực sự muốn biết rõ ngọn nguồn.
Ông ta cắn răng một cái, cuối cùng kích hoạt thuật pháp.
Kim mộc thủy hỏa thổ, hiện!
Chỉ thấy ông ta cúi đầu, đưa lưng về phía mọi người, trong ánh mắt bống nhiên hiện lên một luồng ánh sáng, tránh được tầm nhìn của những người khác.
Quan viên nọ nhìn chằm chằm vào thi thể huyện lệnh chừng vài hơi thở, vầng sáng trong mắt dần dần lặn khuất.
Ông ta thoải mái ra mặt, nhỏ giọng thì thầm: “Là Thánh Tuyển Giả Thú Vương đạo, quả nhiên là súc sinh đội lốt người, căn bản không để tâm tới đau khổ của Nhân Gian giới, đúng là giống hệt mấy tên khốn nạn trên Thiên giới...”
Trong lòng quan viên nọ nổi giận, dứt khoát đứng lên, xoay người đi dắt ngựa.
“Đại nhân, ngài muốn đi đâu vậy?” Những người khác hoảng hốt hỏi.
“Trở về.” Quan viên nói.
“Chuyện ở đây làm sao bây giờ?” Một tên thủ hạ hỏi.
Quan viên nọ mỉm cười một cái, nói: “Với thực lực của bản quan, không thể nào làm như tên kia được, lấy một địch mười, giết sạch những người này.”
Các thủ hạ sửng sốt.
Đại nhân cũng không phải đối thủ?
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thủ hạ ấp úng nói.
“Bẩm báo lên trên, để cấp trên phái cao thủ tới.” Quan viên nọ thản nhiên nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lần này đến đây đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, chờ báo lên từng tầng từng cấp, sau đó đợi quan trên lần nữa truyền phát mệnh lệnh xuống, rồi lại lựa chọn cao thủ thực sự am hiểu chiến đấu, vậy không biết phải tiêu hao thời gian dài đến chừng nào nữa.
Đến lúc đó, cái tên tuần thú kia đã trốn mất tăm mất dạng từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận