Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2245. Minh Bài! (2)


Đánh dấu

Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm cầu nguyện.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một quả đầu bóng loáng.
“A di đà phật, Cố thí chủ.”
Triệu Tiểu Tăng xuất hiện.
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn hắn ta.
Triệu Tiểu Tăng là đồ đệ của nữ sĩ Phức Tự, là truyền nhân nàng ta để lại thế giới tu hành, không ngờ lúc này lại thức tỉnh hắn ta.
Cố Thanh Sơn chào hỏi: “Thì ra là Tiểu Tăng, ta còn tưởng lại là Diệp Phi Ly...”
Hắn nhìn vào không trung, nơi đó có dòng chữ nhỏ nhấp nháy hiện lên:
[Triệu hoán của Yêu Nguyệt là triệu hoán dưới hình thức ngẫu nhiên.]
[Chú ý: Bởi vì ngài và một người đang ngủ say có danh hiệu chung, cho nên sác xuất ngài kêu gọi được hắn sẽ được đề cao.]
[Nhân danh nhóm Tình Yêu Thuần Khiết, ngài đã khám phá ra một người đàn ông giữ mình trong sạch khác, hắn có tiềm năng gia nhập nhóm Tình Yêu Thuần Khiết.]
Thì ra là thế!
Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi cạn lời.
Lý tưởng của người ta là xuất gia làm hòa thượng, ngươi lại bảo người ta là tình yêu thuần khiết, vậy cũng miễn cưỡng liên kết vào với nhau.
Nhưng Triệu Tiểu Tăng có thể bảo vệ Côn Lôn giới nhiều năm như vậy, còn được nữ sĩ Phức Tự coi trọng, tất nhiên là có năng lực!
Cố Thanh Sơn nhanh chóng phản ứng kịp, hỏi: “Tiểu Tăng, trên thế giới này ngươi chỉ có thể giữ lại một loại năng lực... Ngươi muốn giữ lại cái gì?”
Triệu Tiểu Tăng mỉm cười nói: “Cố thí chủ, ngươi còn nhớ không? Ta có thể làm cho thời gian của một cá thể đơn độc tạm thời lùi lại hoặc tiến nhanh, đương nhiên là tôi giữ lại năng lực thời gian này.”
Cố Thanh Sơn dùng sức siết chặt nắm đấm, lớn tiếng nói: “Ta biết mà!”
Sức mạnh thời gian!
Có được sự ủng hộ của loại sức mạnh này, trong lòng Cố Thanh Sơn hơi có mấy phần chắc chắn.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Bầu trời bên ngoài dần tối lại, âm thanh mặt đất chấn động càng lúc càng mạnh.
Quái vật kia rõ ràng đang tới gần vị trí của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Tiểu Tăng, nghe ta nói, tình hình hiện tại là như thế này...”
Hắn nghiêm túc trình bày, Triệu Tiểu Tăng chăm chú nghe.
Giây lát.
“A di đà phật, hung hiểm như vậy.” Triệu Tiểu Tăng thở dài.
“Có ngươi rồi, ta càng thêm tự tin, bây giờ chúng ta chia nhau hành động.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi bảo trọng, nhất định phải chống đỡ được cho tới khi ta tới.” Triệu Tiểu Tăng nghiêm túc dặn dò.
“Ừ, ngươi đi từ cửa sau, ta đi chặn quái vật kia lại.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.” Triệu Tiểu Tăng nói.
Bên ngoài đột nhiên tối mù đi.
Một tiếng hú chói tai vang lên, làm cả căn phòng đều rung chuyển.
Bụi bặm rơi xuống mù mịt.
Cố Thanh Sơn đẩy cửa sổ ra, trở mình nhảy lên nóc nhà, nhìn về phía xa.
Hắn nhìn thấy quái vật kia.
Quái vật toàn thân ướt nhẹp, giống như động vật thân mềm, có một đôi mắt u tối, nhìn qua giống như mắt người.
Nó thò hai cánh tay xương xẩu ra, bám lên mặt đất, không ngừng tiến về phía trước.
“Rầm!”
Quái vật dừng lại trước lối vào con phố.
“Hỡi lũ thần dân đang sợ hãi kia, hãy đang hiến tất cả những gì các ngươi có.” Quái vật khàn giọng nói lớn.
Rất nhanh, trên đường phố bắt đầu có người xuất hiện.
Mọi người đi tới từ bốn phương tám hướng xung quanh con phố, lung lay lảo đảo đi tới áp sát vào quái vật.
Bọn họ giống như mất đi thần trí, vịn vào xương của quái vật mà leo lên, dung nhập vào trong cơ thể nó.
Mỗi khi có một người nhập vào trong cơ thế quái vật, trên thân thể nhão nhoẹt buồn nôn của quái vật lập tức hiện ra một gương mặt.
Đoàn người lổn nha lổn nhổn đi vào khu phố.
Vẻ mặt bọn họ dần dần trở nên điên cuồng, dẫm đạp lên nhau mà lao tới chỗ quái vật.
Quái vật đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Vì sao ngươi không tới?” Quái vật hỏi.
Cố Thanh Sơn nhún vai bói: “Vì sao ta lại phải tới?”
“Bởi vì dung nhập vào thân xác của ta chính là cơ hội sống sót duy nhất trong ngày tận thế này.” Quái vật nói.
Một dòng chất lỏng sền sệt từ trên người nó chảy xuống, hóa thành từng người từng người trên mặt đất.
Những người này từ trên mặt đất đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Dung nhập chúng ta."
"Dung nhập chúng ta."
“Dung nhập chúng ta!”
Đoàn người hò hét.
Cố Thanh Sơn không nói một lời, rút ra một mũi tên từ sau lưng.
“Xoạt...”
Tên như ảo ảnh, xuyên qua trời cao, bắn thẳng vào người quái vật.
“Đây chính là thực lực của ngươi?” Quái vật châm chọc.
Trên người nó mọc ra một sợi xúc tu thật dài, rút mũi tên ra, tùy ý bẻ gãy rồi ném xuống đất.
“Dung nhập thân xác của ta! Đây là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi!”
Quái vật giận dữ gầm lên.
“Ta từ chối.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vì sao! Lẽ nào ngươi muốn rơi vào hủy diệt vĩnh hằng?” Quái vật kia hỏi.
“Ta cũng không muốn hủy diệt, nhưng ngươi quá xấu xí.” Cố Thanh Sơn cau mày nói.
Quái vật cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng mình còn có cơ hội? Lên hết cho ta!”
Đoàn người chật ních cả con đường đồng loạt xông lên.
Bọn họ hăng hái chạy như điên, dù ngã xuống đất cũng dùng tứ chi bò như chó, dốc hết sức lao về phía căn gác chỗ Cố Thanh Sơn đang đứng.
Cố Thanh Sơn nhún vai nói: “Bàn về chạy trốn, các ngươi đều không đuổi kịp ta.”
Trên người hắn bỗng nhiên phóng ra từng tầng tia sét.
Lôi Quỷ.
“Tạm biệt.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn xoay người thoát khỏi khu phố này.
Quái vật yên lặng nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nói: “Ngươi cho rằng mình còn có thể trốn?”
Cố Thanh Sơn cứng đờ tại chỗ, tia sét trên người biến mất.
Hắn biến sắc nói: “Ngươi làm cái gì? Vì sao ta không thể nhúc nhích?”
Quái vật cất tiếng cười lớn, nói: “Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn quan sát ngươi, chỉ vì muốn tiêu diệt linh hồn của ngươi, lấy được thân thể ngươi... Nếu không phải lúc trước ta bị thương thì ngươi đã xong đời từ lâu rồi.
Nó ngoắc ngoắc ngón tay, thì thầm: “Tự mình qua đây.”
Cố Thanh Sơn cúi đầu, chỉ thấy hai chân của mình đang đi đến chỗ quái vật, mà mình lại không có cách nào khống chế thân thể.
“Hết thảy những chuyện này là thế nào? Vì sao ngươi có thể khống chế thân thể của ta?”
Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận