Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2071. Ra tay (1)


Đánh dấu
Con khỉ lại lấy một chiếc bút lông ra, đưa cho hắn rồi nói: “Ngươi là Dạ Ma Thiên Chủ, chỉ cần ngươi tự tay viết quy tắc độ kiếp lên trên đó, pháp tắc Thiên Địa sẽ khiến nó có hiệu lực ngay lập tức. Tu sĩ vạn giới muốn độ kiếp này nhất định sẽ phải tuân theo quy tắc của ngươi.”
“Làm vậy cũng được nữa à?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên. Dẫu sao cũng là ngươi cứu Dạ Ma Thiên Cảnh, được ngôi đình hoang tàn kia thừa nhận làm chủ, như vậy pháp tắc của Dạ Ma Thiên Cảnh liền bám vào trên người ngươi.” Con khỉ nói.
Tất cả mọi người đang nghe gần như đều kinh hãi đến quên cả hô hấp.
Đây quả thực là một cảnh tượng mang tính lịch sử mà xưa nay chưa ai từng chứng kiến…
Không ngờ lại có một người tu hành trở thành chủ của Thiên Kiếp ngay trước mặt tất cả mọi người.
Hắn là người phụ trách lập ra quy tắc của Dạ Ma Thiên Kiếp, quyết định tương lai số phận của tất cả tu hành giả.
Đám đại tu sĩ còn đang quỳ trên mặt đất kia lúc này đã không biết minh nên làm như thế nào nữa.
Đánh thì đánh không lại.
Núi tiên do tháp tiên gọi đến còn chưa phủ xuống đã bị ném bay.
Thật không dễ gì mới gọi được một ngọn núi tiên khác, kết quả những thiên tiên trên núi đều là người của hắn. Thậm chí bản thân núi tiên cũng đang giúp hắn, còn khen hắn giết người giỏi.
Chuyện này thì cũng thôi đi…
Nhưng bây giờ hắn lại còn trở thành chủ Thiên Kiếp!
Giờ mới quay qua nịnh bợ lôi kéo thì e là không kịp nữa rồi.
Người này chẳng phải là kẻ có thể để yên cho hạt cát bay vào mắt mình.
Tiêu rồi.
Tiêu thật rồi.
Trong lòng đám đại tu sĩ chỉ còn sót lại ý nghĩ này.
Cố Thanh Sơn nhìn lệnh bài rồi lại nhìn những tu sĩ đang quỳ trên đất kia, chỉ thấy vẻ mặt của họ đầy đau khổ, gần như đều sắp khóc đến nơi.
Hắn thở dài, cầm lệnh bài trong tay quơ quơ, nói:
“Cũng may, nhờ có viện binh của các ngươi mà bây giờ cuối cùng ta cũng tìm được cách có thể bảo đảm an toàn cho đệ tử của Bách Hoa Tông rồi.”
Hắn nâng bút lên, nhanh chóng viết xuống từng hàng quy tắc của Thiên Kiếp lên lệnh bài.
Sau khi hắn viết xong, cả lệnh bài lập tức bùng lên từng đợt ánh sáng vàng, thoáng chốc bay vào hư không và biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Con khỉ thỏa mãn nói: “Xong rồi! Từ đây về sau Dạ Ma Thiên Kiếp sẽ theo quy tắc của ngươi mà phủ xuống... Tu hành giả ở vạn giới lại có thể độ kiếp rồi.”
Nó khoa chân múa tay nhảy một vòng, rồi đột nhiên bay lên trời.
“Cố Thanh Sơn, ta đi trước đây... Hiện tại Thần Sơn đang bề bộn nhiều việc, đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho sự kiện kia... Chắc ngươi hiểu mà.”
Nó nháy mắt với Cố Thanh Sơn, sau đó dùng khẩu hình lặng lẽ nói ra một từ với hắn.
Lục Đạo Tranh Hùng.
Đương nhiên là Cố Thanh Sơn thấy rõ, lòng hắn liền hơi chùng xuống, nói:
“Ngươi đi rồi, vậy chuyện ở đây thì sao?”
Con khỉ ngạc nhiên nói: “Ở đây còn có chuyện gì nữa?”
Cố Thanh Sơn không nói gì.
Con khỉ lại hỏi: “Ngươi là Thánh Nhân Tinh Hà, chẳng lẽ không giải quyết được đám rác rưởi này à?”
Nó lại chỉ vào nhóm Đại Đế, bảo: “Thôi được, bây giờ ngươi là chủ của Thiên Kiếp, có vài việc phải chú ý đến thân phận, vậy ta để lại đám người kia cho ngươi trước... Có việc gì cần dùng sức thì cứ gọi bọn họ ra tay là được, nếu có việc gì muốn hỏi Thần Sơn, bọn họ cũng có thể chuyển lời... Tóm lại, sau khi làm xong việc Thần Sơn tự nhiên sẽ triệu hồi bọn họ trở về vị Thiên giới.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng thấy con khỉ để lại nhiều Đế Quân với Thánh Tôn như vậy thì cũng yên tâm.
“Đa tạ Khỉ đại ca, đợi ta làm xong mọi việc, ngày khác ta sẽ đến Thần Sơn gửi lời cảm ơn.” Hắn chắp tay nói.
“Không có gì, tạm biệt.”
Con khỉ cũng chắp tay với hắn rồi huýt sáo một tiếng, sau đó bay lên núi tiên, biến mất không thấy đâu nữa.
Tu Di Thần Sơn ẩn bên trong sương mù cũng biến mất.
Đám đại tu sĩ vẫn còn quỳ trên mặt đất.
Mấy tên đại tu sĩ dẫn đầu nhìn nhau một chút, trong lòng biết vô luận như thế nào cũng không qua được cửa ải này của Cố Thanh Sơn. Bọn họ bèn hùa nhau dập đầu hành lễ với nhóm thiên tiên, đau khổ cầu khẩn.
"Các vị thiên tiên, xin chủ trì công đạo!"
"Các thần tiên, chúng ta thực lực thấp, tuyệt đối không phải là đối thủ của Cố Thanh Sơn, xin cho chúng ta một con đường sống."
"Xin các thần tiên cứu lấy chúng ta!"
Bọn họ nhao nhao buồn bã la hét, hình dáng bi thảm, để cho người ta cũng động lòng trắc ẩn.
Chỉ cần có thể đả động các tiên nhân, để các tiên nhân ra mặt biện hộ thì hẳn là chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn được!
Đám thiên tiên thấy tình cảnh này, không khỏi quay sang nhìn nhau.
Quả nhiên, không phụ sự chờ mong của các tu sĩ, một vị Tôn giả ghét ác như thù nào đó đứng dậy đầu tiên.
Vị Tôn giả này hừ lạnh một tiếng, nói ra: "Các vị yên tâm, ta là Thập Tuyệt Thánh Địa Tôn giả, cả đời chấp pháp rất nghiêm minh, mỗi lần đứng ra chủ trì công đạo cho người khác đều không vì quyền thế mà cúi đầu."
Đám người tu hành mừng rỡ lớn tiếng nói: "Đa tạ Tôn giả!"
Lời cảm kích còn chưa nói xong, chỉ thấy vị Tôn giả đó chậm rãi đi dạo như đang tản bộ, bước đến phía Cố Thanh Sơn.
"Bái kiến Cố đạo hữu, đa tạ lúc trước đạo hữu độ ta nhập thiên đạo." Tôn giả cười híp mắt hành lễ.
"Đừng khách sáo." Cố Thanh Sơn đáp lễ.
Sau đó, Tôn giả liền đứng yên bên cạnh hắn.
Các tu sĩ dần im ắng lại.
Không phải đã nói chủ trì công đạo sao? Sao ngươi lại chạy qua bên kia rồi?
Lúc này, lại một vị tiên tử đứng ra, thở dài nói: "Đáng thương chúng sinh thế gian, chịu đủ nỗi khổ ức hiếp, hôm nay ta sẽ lên tiếng vì chính nghĩa."
Nói xong, còn không đợi những tu sĩ đó phản ứng, nàng đã nhẹ nhàng đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, hành lễ nói: "Cố đạo hữu, lúc trước khi ở giữa ngưỡng khủng bố của sinh và tử, là ngươi đã xuất hiện và tiếp đón dẫn dắt ta... Những chuyện khác một hồi lại nói, còn bây giờ có thể cùng chụp chung một tấm ảnh không?"
"A, được." Cố Thanh Sơn nói.
Tiên tử mừng khấp khởi đến đứng ở bên cạnh Cố Thanh Sơn, tựa trên bả vai hắn, hướng về ngọc giản chụp ảnh lưu niệm nào đó mà nói: "Ghi chép!"
Quầng sáng hiện lên.
Hai người đã chụp xong bức ảnh chung.
"Đa tạ Cố đạo hữu!" Tiên tử lấy ngọc giản chụp ảnh lưu niệm đi, sau đó đứng ở phía sau của Cố Thanh Sơn tỉ mỉ nhìn ngắm.
Nhóm đại tu sĩ: "..."
Một vị Đại Đế lên tiếng chế nhạo: "Đám người các ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc thế? Chẳng lẽ không biết Thiên giới của Thần Sơn đều là do hắn trợ giúp lập nên hay sao?"
Sau đó, hắn ta đi đến đứng bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Tiếp theo, vài vị thiên tiên còn lại cũng lần lượt đứng ở bên cạnh Cố Thanh Sơn, tình hình lúc này lập tức rõ ràng.
Người đứng lên toàn bộ đều đứng về phía Cố Thanh Sơn, mà người quỳ thì vẫn quỳ gối tại chỗ.
Lúc này Cố Thanh Sơn cũng không thèm quan tâm những người tu hành đó nữa.
Hắn hỏi: "Các vị, cái tháp tiên này là như thế nào vậy?"
Một vị thiên tiên nói: "Tháp tiên này chính là bảo khí ở quá khứ, có thể hiển hóa các loại truyền thừa của Thiên giới, lựa chọn truyền nhân cho chúng tiên đang ngủ say."
"Chúng tiên đang ngủ say?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, trong quá khứ, Lục Đạo gặp phải kiếp nạn lớn nên hoàn toàn vỡ vụn. Có không ít Chân Tiên biết trước tình thế, liền tìm phương pháp ẩn thân đi, để cho mình hoàn toàn ngủ say, chờ đợi đại kiếp đi qua." Một vị thiên tiên nói.
Một tiên tử khác nói: "Những tiên nhân ở quá khứ này đều lưu lại con đường lui cho mình, nhằm chuẩn bị trước cho Lục Đạo Tranh Hùng tương lai."
Lại một người xen vào nói: "Khi Lục Đạo Tranh Hùng sắp tiến đến, chúng Chân Tiên mới có thể tỉnh lại một lần nữa."
"Cái gì là Lục Đạo Tranh Hùng?" Cố Thanh Sơn truy vấn.
Nhóm thiên tiên nhao nhao lắc đầu.
"Không biết."
"Chỉ biết là có chuyện này, không biết tình huống cụ thể."
"Đúng, hình như chuyện này đã xảy ra, nhưng chẳng ai biết được nó sẽ như thế nào."
"Cố đạo hữu, ngươi cũng biết đấy, chúng ta mới chuyển đến ở tại Thiên giới không lâu, vẫn có rất nhiều việc không biết gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận