Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2130. Hi Sinh Và Tiến Vào


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn trầm tư một hồi.
Trước đây lúc mình chiến đầu với quái vật kia, bọn kỵ sĩ cũng không xuất hiện, mà viện tu đạo cũng không hề có bất cứ hành động gì.
Rốt cuộc là lực bất tòng tâm hay bọn họ vốn là rắn chuột một ổ?
Hiện tại phải tìm ra đáp án.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, đặt thẻ bài của kỵ sĩ đội trưởng lên cửa sắt.
Chỉ thấy thẻ bài tòa ra vầng sáng êm dịu mà thánh khiết, chiếu sáng cả tấm cửa sắt.
Lúc này mới có thể thấy được, mặt trên tấm cửa sắt khắc vô số ký hiệu thần thành.
Dường như là bởi vì niên đại quá đỗi xa xưa, những ký hiệu này đều đã rỉ sét đen đúa. Dưới sự cọ rửa của nước mưa, vết rỉ sét giống như không ngừng lan tràn ra khắp cánh cửa, có một sự quỷ dị khó nói.
Đùng!
Cửa sắt đột nhiên phát ra âm thanh, dọa cho Laura nhảy dựng lên.
“Cố Thanh Sơn, chuyện gì vậy?”
“Đừng sợ, có lẽ là xuất hiện sức mạnh đặc thù nào đó.”
Cố Thanh Sơn vẫn duy trì cảnh giác, nhẹ giọng an ủi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, tấm thẻ bài khi nãy hoàn toàn hòa vào với cửa sắt, tựa như hóa thành một bộ phận của cánh cửa.
Sau một cái chớp mắt, tóc gáy Cố Thanh Sơn chợt dựng lên.
Hắn bỗng nhiên nhảy lùi ra sau một bước, rút Lục Giới Thần Sơn kiếm ra, đồng thời kéo Laura ra sau nguời.
“Sao anh lại...”
Laura còn chưa nói xong một câu thì đã bị chính mình chặn họng.
Cô bé bịt miệng thật chặt, không để cho bản thân kêu lên thành tiếng.
Chỉ thấy vị trí ban đầu mà hai người đứng đã xuất hiện một bóng người.
Đội trưởng đội kỵ sĩ.
Gã lẳng lặng nhìn tấm cửa sắt, trên mặt không hề có bất cứ một biểu cảm nào.
Bất luận là Cố Thanh Sơn hay Laura, không một ai biết gã đã xuất hiện từ khi nào.
“Không phải các hạ đang tuần tra ban đêm sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Kỵ sĩ đội trưởng không lên tiếng.
Đùng!
Bầu trời vang lên một tiếng sét.
Mưa lạnh từ trên trời trút xuống, táp vào mặt và người kỵ sĩ đội trưởng, nhưng gã vẫn không hề nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, gã mới quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn.
“Ở viện tu đạo, các cậu có thể được miễn phí thức ăn và nước uống.” Kỵ sĩ đội trưởng nói.
Cố Thanh Sơn khẽ nhíu mày.
Những lời này, lần trước gặp nhau đối phương cũng đã nói.
“Đội trưởng, sao anh lại chỉ có một mình? Các kỵ sĩ của anh đâu?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
Trên mặt kỵ sĩ đội trưởng rốt cuộc hiện lên nét bi thương.
“Bọn họ? Bọn họ bị quái vật bắt đi xây cầu, tôi không thể bảo vệ cho bọn họ.” Kỵ sĩ đội trưởng khẽ nói, sau đó tiếp tục: “Cậu nói không sai, viện tu đạo này là một cái bẫy.”
“Cố, Cố Thanh Sơn...” Laura cúi đầu thốt lên, hai tay bất giác níu chặt tay áo Cố Thanh Sơn.
Đối phương biết Cố Thanh Sơn đã từng nói như vậy. Điều đó có nghĩa là đối phương vẫn luôn đi theo bên cạnh hai người, trong khi hai người bọn họ vẫn không hề phát hiện!
Nếu như gã muốn mạng hai người...
Không!
Rõ ràng mình dùng “Vạn Giới Che Chở”, ngay cả quái vật kia cũng không thể phát hiện, vì sao...
Laura chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cố Thanh Sơn lại nghiêm túc hỏi: “Các hạ đưa thẻ bài cho chúng tôi, dựa vào nó để theo dõi động tĩnh của chúng tôi?”
Đối phương gật đầu.
Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Vì sao các hạ muốn đưa chúng tôi vào một cái bẫy?”
Kỵ sĩ đội trưởng không nói gì.
Gã đưa tay đặt lên tấm cửa sắt, thấp giọng thì thầm: “Lấy thân tàn của ta, kêu gọi thánh quang.”
Cửa mở ra hai bên, chính giữa hiện ra một cỗ quan tài sắt đã bị mở ra, bên trong chứa đầy mũi dao sắc nhọn.
Trên mỗi một lưỡi dao đều được khắc vô số ký hiệu thần thánh.
Kỵ sĩ đội trưởng nhìn cỗ quan tài, mặt mày hờ hững.
“Trong viện tu đạo chứa đầy vật tà ác cường đại, cũng giống như thành phố này.” Gã nói tiếp: “Toàn bộ thành phố này đã hoàn toàn rơi vào hắc ám, chỉ có viện tu đạo còn tồn tại một chút hy vọng, cho nên viện tu đạo bị bố trí kết giới tà ác, bất cứ người sống nào cũng không thể vào. Trừ phi những người vốn thuộc về viện tu đạo chúng tôi làm ra hi sinh cuối cùng, mới có thể có được cơ hội tiến vào một lần.”
Cơ thịt trên mặt gã kỵ sĩ co rút, tựa như muốn bày ra một biểu cảm nào đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh.
Kỵ sĩ chỉ nhìn về phía Cố Thanh Sơn một lần nữa, thấp giọng nói: “Tuy cậu không thắng được quái vật kia, nhưng trong dòng sông lịch sử đã không có người nào có thể trông cậy vào nữa rồi. Ý tôi muốn nói là, nếu như cậu tình nguyện đi vào viện tu đạo, đi tìm một tia hy vọng...”
Kỵ sĩ đội trưởng nhìn quan tài đầy vật sắc nhọn.
Cố Thanh Sơn đã hiểu được.
Hắn thu kiếm, thở dài nói: “Tôi sẽ chiến thắng quái vật kia.”
Kỵ sĩ đờ đẫn gật đầu.
“Được... Hãy nhớ kỹ, trong viện tu đạo chỉ có một nơi có thể thu được thức ăn nước uống miễn phí.”
Gã lặp lại những lời này thêm một lần nữa, sau đó đi vào trong cỗ quan tài sắt.
Ầm ầm!
Cánh cửa lập tức khép lại, tiếng hét thảm thiết trong cỗ quan tài bị tiếng nổ thật to che giấu.
Một giây sau, trên cửa sắt dày nặng mở ra một cánh cửa nhỏ, máu tươi phun trào ra từ mép cửa.
“Đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn ôm Laura, thân hình vọt lên, xuyên qua cánh cửa nhỏ.
Ầm!
Cửa nhỏ lập tức đóng lại sau lưng hai ngươi.
Toàn bộ âm thanh biến mất triệt để.
Tĩnh mịch.
Gió thổi qua.
Khung cảnh viện tu đạo hiện tra trước mặt Cố Thanh Sơn và Laura.
Thế nhưng hai người cũng không có lòng dạ nào mà tới nhìn cho kỹ.
“Cố Thanh Sơn, tên kỵ sĩ vừa nãy...”
“Đúng vậy, anh ta dùng sức mạnh hy sinh để đổi lấy một cơ hội cho chúng ta tiến vào.” Vẻ mặt Cố Thanh Sơn có chút phức tạp, tiếp tục nói: “Anh ta cũng không có cách nào đối phó với quái vật kia... Toàn bộ viện tu đạo đều không thể đối phó với nó, cho nên hẳn là anh ta đã chết từ lâu... Có thể anh ta là một anh linh nào đó, cho nên anh mới luôn cảm thấy nơi này có sự đồng hành của cái chết.... Chúng ta là hy vọng cuối cùng của anh ta.”
Laura giật mình, thở dài nói: “Trên người em có vô số bảo vật cường đại, nhưng lúc đối mặt với quái vật kia, em có thể cảm nhận được những bảo vật này đều vô dụng.”
“Anh đồng ý.”
Cố Thanh Sơn nói: “Anh cẩn thận suy nghĩ thật lâu, sợ là những sức mạnh mà chúng ta biết trước nay đều không thể đối phó với quái vật kia, thậm chí là đồng loại hoặc thuộc hạ của nó.”
Trước mặt hai người là một con đường lát đá thật dài, hai bên là những pho thượng thần thánh.
Một giọng nói từ xa vọng lại:
“Kẻ Chịu Chết, lại có thêm hai tên nữa!”
Chỉ thấy cuối đường, những bóng đen lặng lẽ xuất hiện.
Chúng bay vút về phía hai người.
Laura cầm lấy tán ô, gấp gáp hỏi: “Đánh hay trốn?”
Cố Thanh Sơn rút trường kiếm ra.
“Em trốn trước đi, anh thử một lần.” Hắn nói.
“Tuy chúng nó yếu hơn quái vật lúc trước, nhưng sức mạnh trên người là cùng một loại.” Laura nhắc nhở.
“Nếu là quái vật kia, anh còn không dám tùy tiện thử loại năng lực đã bị biến hóa này, hiện tại vừa lúc để anh cọ sát một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ừ, cố gắng lên, Cố Thanh Sơn!” Laura mở tung ô, đứng qua một bên.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Địa kiếm, nhanh chóng tiến đón những bóng đen kia.
“Nếu tất cả sức mạnh đều không được...”
Hắn vừa đi vừa giơ một tay lên, trong hư không cố sức nắm chặt.
Chỉ thoáng chốc, trên Giao diện Chiến Thần hiện lên một dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Lực lượng của sợi dây Vân Đồ đã được vị nữ sĩ kia ban tặng cho ngài.]
[Từ giờ trở đi, khi ngài phát động Tế Vũ không cần phải dùng đến nguyện lực, mỗi một lần ngài hoàn thành Tế Vũ đều có thể khiến nó trở nên mạnh hơn.]
[Nếm hết qua mọi ham muốn giết chóc, còn là Thánh ư.]
Rầm rầm!
Phía sau Cố Thanh Sơn, bộ xương khô hai tay cầm binh khí từ trong màn sương máu đi tới.
Chúng nó theo sát Cố Thanh Sơn, nhanh chóng hòa vào trong hư không phía sau hắn, biến mất.
Thân hình Cố Thanh Sơn vụt lên, đón nhận bóng đen này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận