Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2092. Mưu tính của tận thế (1)


Đánh dấu
Ma Long bật cười, trong ánh mắt như gợn sóng lăn tăn. Hắn ta suy nghĩ một chút rồi truyền âm nói: “Nếu đã đến bước này, ta cũng không muốn lừa gạt các ngươi nữa. Thực ra thứ mạnh nhất trên người ta cũng không phải thực lực của ta, mà là một loại thiên phú đặc biệt mà ta sở hữu... Đồ Vật Thân Thiện.”
“Đồ Vật Thân Thiện?” Cố Thanh Sơn nghi ngờ lặp lại.
“Đúng vậy, nghe thì rất bình thường... nhưng ngươi có biết không? Ta đã từng tìm ra ba đồng tiền hàng thật giá thật trong một mớ đồ dỏm trôi nổi khắp nơi.” Ma Long ngạo nghễ nói.
“Tiền thì có cái gì ghê gớm đâu.” Triệu Cửu Hiên không hiểu nói.
“Ngươi không biết đồng tiền kia đáng quý bao nhiêu đâu...” Ma Long bật cười nói: “Thực ra loại năng lực này của ta là bẩm sinh, thuộc về linh hồn của ta. Trong cả dòng chảy thời không hỗn loạn này, nó là duy nhất. Không có bất kỳ một ai sở hữu sức mạnh của Đồ Vật Thân Thiện như ta đây đâu. Vì vậy, Nữ Đế không được, nhưng ta thì có thể!”
Hắn ta nhanh chóng đi về phía thanh kiếm kia.
Cố Thanh Sơn trầm mặc một chút.
Không ngờ Ma Long lại có con bài chưa lật như vậy.
Khó trách hắn ta có thể lấy được chìa khóa quá khứ.
Hay nói cách khác, bây giờ hắn ta có thể dựa vào năng lực này mà trực tiếp hàng phục thanh kiếm kia?
Ánh mắt Cố Thanh Sơn rơi vào trên thanh kiếm kia.
Kiếm...
Hắn yên lặng cảm ứng, nhưng trong lòng lại trào dâng dự cảm rất xấu.
Tâm tư Cố Thanh Sơn vội xoay chuyển, hắn quát lên lần nữa: “Lãnh huynh, trong tay huynh có bảo vật kỳ quỷ, chi bằng dùng nó xem thử một chút trước, xem có thể lấy kiếm đi hay không.”
Ma Long dừng chân lại, xoay người, dùng ánh mắt quái lạ nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn.
“Sở Phong, không cần phải cẩn thận như vậy, ta hiểu rất rõ năng lực của mình, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu.” Hắn ta nói.
“Ta lo là còn có khó khăn nào khác.” Cố Thanh Sơn nói.
Ma Long trầm ngâm, cuối cùng giơ pho tượng cầm trong tay lên.
“Ta có thể lấy thanh kiếm kia không?” Hắn ta hỏi pho tượng.
Lão đầu râu bạc liền mở mắt nhìn Ma Long một chút, sau đó hát: “Trong số mệnh không lúc nào...”
Âm nhạc vang lên.
Lão đầu râu bạc vừa dùng sức xua tay vừa hát: “Chớ cưỡng cầu nhé, chớ cưỡng cầu~“
Hát xong câu này, nó bỗng nhiên chui vào hư không, biến mất không thấy đâu.
Nó chạy rồi.
Ma Long đứng ngốc tại chỗ.
Tâm niệm Cố Thanh Sơn chợt chuyển, hắn quát lên: “Lãnh huynh, tình huống lúc này lạ lắm, huynh nên nghe lời bảo vật kỳ quỷ đi, đừng lấy thanh kiếm kia.”
Ma Long nhìn thanh kiếm kia, vẻ mặt thoáng lưỡng lự. Hắn ta thấp giọng nói: “Ta mưu tính lâu như vậy, không thể chỉ bằng một câu nói liền buông tha được.”
“Ngươi nói đúng, hỡi chúng sinh có được năng lực thân thiện với thần khí.”
Âm thanh này đến từ...
Ba người cùng nhìn về phía thanh trường kiếm kia.
Giọng nói tiếp tục phát ra từ nó: “Rốt cục cũng đợi được đến giờ khắc này. Đây là lúc mà ta thức tỉnh, cùng chiến đấu với chủ nhân của ta, gầy dựng sự nghiệp vĩ đại có một không hai.”
Leng keng!
Trường kiếm đột nhiên bay lên, rơi vào trước mặt Ma Long.
“Tới đây, cùng ta chém đứt quá khứ sỉ nhục, chiến thắng kẻ địch mạnh trong lòng ngươi, kề vai đối kháng với tận thế.” Trường kiếm kêu lên vù vù.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn biến đổi, hắn đang muốn tiến lên ngăn cản, thì lại phát hiện ra mình không thể cử động.
Trên giao diện Chiến Thần nhảy ra một hàng chữ nhỏ:
[Linh hồn của ngài nằm sâu trong cấm ma, không thể làm bất kỳ động tác gì.]
Cùng lúc đó, Ma Long đã đưa tay ra, cầm lấy thanh kiếm kia.
Hắn ta nhắm mắt lại, có vẻ như đang kết nối liên hệ với thanh kiếm trong tay.
Bên tai Cố Thanh Sơn bỗng nhiên vang lên âm thanh của trường kiếm:
[Hóa ra là danh sách đặc biệt, ngươi có thể ẩn núp sâu như vậy, đáng để tán thưởng.]
Một giây sau, thuật cấm trên người Cố Thanh Sơn biến mất.
“Ngươi là gì thế?” Cố Thanh Sơn hỏi, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Kiên nhẫn một chút, ngươi sẽ biết đáp án thôi.” Thanh kiếm kia đáp lại.
Kiên nhẫn?
Cố Thanh Sơn có vẻ như đã nhận thấy được cái gì, hắn chợt ngẩng đầu lên nhìn lại.
Chỉ thấy từ nơi cực sâu cực xa trong hư không tối đặc, một điểm sáng nhạt xuất hiện.
Nó tới cực nhanh.
Đám linh thể ác quỷ kết bè kết đội ở trong bóng tối lập tức hiện ra, điên cuồng nhào tới, muốn tóm lấy điểm sáng nhạt ấy.
Đáng tiếc, bất luận linh thể có nỗ lực như thế nào đều không thể tổn thương đến điểm sáng, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm cho nó lưu lại một hình bóng nhà nhạt ở đó.
Phương thức chạy trốn ấy…
Trong lòng Cố Thanh Sơn hơi rung động.
“U... U... Không được... Không cho phép...”
Vô số linh thể ác quỷ cùng kêu khóc bi ai.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng nhạt đã xuyên qua vực sâu nghìn trượng, càng ngày càng loá mắt, sau đó rơi trên bệ đá.
Đây là một ngọn lửa màu trắng.
Nó dần dần hiện ra, hóa thành một bộ xương khoác lên mình ngọn lửa sáng trắng chói lòa.
Tận thế Hào Quang Yên Tĩnh!
Nó đã biến mất thật lâu, không ngờ giờ lại xuất hiện ở nơi này!
Bộ xương ánh sáng nghiêng đầu sang, liếc nhìn Cố Thanh Sơn một cái rồi nói: “Danh sách đặc biệt? Hiếm thấy thật.”
Mặt Cố Thanh Sơn vẫn không chút thay đổi, nhưng trong lòng hắn đã dâng lên một trận sóng to gió lớn.
Không ngờ Bộ xương ánh sáng lại đến nơi này!
Lẽ nào...
Bỗng nhiên, tất cả tiếng quỷ khóc đều biến mất.
Cố Thanh Sơn nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn lại.
Chỉ thấy tất cả đám linh thể ác quỷ xuất hiện ở trong hư không này đều ngừng lại, bất động.
Thời gian, vị trí của chúng nó đều đã bị cố định.
Một bóng dáng như quỷ mị thản nhiên bay xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trên bệ đá.
Đây là một tên tu sĩ ác quỷ thoạt nhìn rất đỗi bình thường.
Gã ta cũng gật đầu với Cố Thanh Sơn, nói: “Vốn là chuyện tuyệt mật, nhưng bây giờ đã sắp hoàn thành rồi, ngươi thân là tận thế xuất sắc nhất, biết chuyện này sớm hơn một chút cũng không sao.”
Cố Thanh Sơn nhìn gã, rồi lại nhìn Bộ xương ánh sáng.
Điểm Kết Thúc Của Thời Gian.
Tận thế Hào Quang Yên Tĩnh.
Hai đại tận thế đền từ bên ngoài cánh cửa thế giới đều đã tề tụ ở chỗ này.
Ở nơi này có một thanh kiếm.
Cố Thanh Sơn nhịn không được hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Tu sĩ ác quỷ nói: “Trong danh sách tận thế ngày xưa, khi công kích Lục Đạo đã có một thanh thần binh thần bị lưu lạc ở chỗ này, bị ngăn cách bởi cánh cửa thế giới, và bị vô số linh thể ác quỷ niêm phong. Vì vậy, chúng ta mãi vẫn không tìm được nó. Trong một tương lai không xa, khi cánh cửa thế giới mở ra, ta cùng với Hào Quang Yên Tĩnh cùng tiến vào nơi này và biết được tung tích của nó. Nó kiểu gì cũng sẽ được giải phóng, hiện giờ nếu chúng ta đã đến được thời khắc đó thì hãy thúc đẩy cho quá trình ấy nhanh thêm một chút.”
Nói xong, tu sĩ ác quỷ đi tới rìa bệ đá, tay chạm nhẹ vào trong hư không.
Gã vừa đụng vào, trong hư không liền hiện ra vô số phù văn quỷ chú.
“Diệt.” Tu sĩ ác quỷ quát to, giơ nắm tay lên và hung hăng đập một cái trên không.
Bùm!
Chỉ một thoáng sau, tất cả phù văn quỷ chú đều bị vỡ vụn.
Linh thể ác quỷ lấp lánh ánh sáng u tối dần trở nên ảm đạm, bị nghiền nát.
“Cuối cùng... Vẫn không thể nào...”
Đám linh thể không cam lòng thở dài rồi đồng loạt biến mất trong bóng tối hư vô.
Toàn bộ thế giới dưới lòng đất lại yên ắng trở lại.
Lát sau, tiếng ca yếu ớt từ sâu trong lòng đất truyền đến từng đợt.
Bộ xương ánh sáng đi lên trước, nói: “Đợt phong ấn thứ hai, để ta phá.”
Tu sĩ ác quỷ lui về sau.
Bộ xương ánh sáng nhảy lên một cái, bay lên giữa không trung.
“Tới!” Nó quát lên.
Một giây sau, trong hư không bỗng nhiên sinh ra rất nhiều đóa hoa tối sẫm. Chúng bay lên từ sâu dưới lòng đất, chẳng mấy chốc đã vây quanh bệ đá, kín không còn kẽ hở.
Trong đóa hoa truyền đến tiếng hát ngâm nga mỏng manh.
Đóa hoa nở rộ, từng mỹ nhân tuyệt thế mị hoặc chúng sinh bay ra ngoài, bóng dáng tựa như ảo như mộng.
Thiên ma!
Là thiên ma!
Bạn cần đăng nhập để bình luận