Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1720. Mũi Tên Đưa Tin


Đánh dấu
Sương Mù Giáng Lâm!
Cố Thanh Sơn rời khỏi căn cứ ác quỷ này.
Hắn xuất hiện ở vùng hoang dã bên ngoài trấn Ramon.
Sơn Nữ đưa miếng ngọc lại cho Cố Thanh Sơn, hỏi: "Công tử, phải làm gì tiếp theo?"
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, buồn bực nói: "Ta cũng không đủ ngọc giản..."
Ngay sau đó, từ trên cổ tay hắn xuất hiện một cơn đau.
Hình xăm xương khô màu lam bốc cháy, từ trong đó truyền ra giọng nói của ý chí thế giới:
"Dưới... chân..."
Cố Thanh Sơn nghe vậy thì ngồi xổm xuống, đẩy bùn đất dưới chân sang hai bên.
Phía dưới xuất hiện một luồng sáng trắng do những tảng ngọc bắn ra.
Cố Thanh Sơn sử dụng thần niệm, tìm tòi xung quanh.
Trong mấy chục dặm xung quanh, tất cả đều là ngọc trắng với phẩm chất rất cao!
Cố Thanh Sơn hơi ngẩn ra, rồi bật cười: "Suýt nữa thì quên mất, thế giới đứng ở phía chúng ta."
Hai tay hắn vạch ra, từ dưới đất cắt lên rất nhiều tảng ngọc, gia công thành ngọc giản, lại sử dụng pháp quyết, đưa video trong miếng ngọc chuyển hết lên những viên ngọc giản mới làm này.
Tất cả có ba trăm viên ngọc giản có nội dung giống với miếng ngọc lúc đầu, tới lúc này Cố Thanh Sơn mới hài lòng mà không làm nữa.
"Chờ những ngọc giản này lan tỏa ra toàn thế giới, thì hỗn loạn sẽ bắt đầu." Địa kiếm nói.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Ác quỷ đã ở thế giới này mưu tính vô số năm rồi, những kế hoạch nhỏ bé đều không có tác dụng nào cả, chỉ có để loạn thế mở ra sớm, thì thế giới này mới có một cơ hội nhỏ bé chiến thắng ác quỷ, ôn dịch và quái vật."
"Thế nhưng phải làm cách nào mới có thể lan truyền những ngọc giản này ra?" Sơn Nữ hỏi.
"Vốn dĩ khá phiền phức, nhưng hiện tại có ác quỷ giúp chúng ta, cộng thêm với ý chí thế giới..."
Cố Thanh Sơn cầm một viên ngọc giản buộc lên một mũi tên, kéo căng cung ra.
Rồi buông lỏng ngón tay...
Dây cung nổ vang, mũi tên bay lên trời, chẳng biết bay về nơi đâu.
"Đây là... Tuyết Thổi..." Sơn Nữ lẩm bẩm.
"Đúng vậy, đây là một thần kỹ, thời gian cần bay mười vạn dặm cũng chỉ bằng thời gian bay một trăm mét, tốc độ này còn cao hơn cả lúc gọi thức ăn nhanh ở Liên Bang." Cố Thanh Sơn xác định phán đoán của nàng.
"Ta đã sống ở thế giới Tu Hành rất nhiều năm rồi, thế nhưng dùng thần kỹ để đưa ngọc giản, thì đây mới là lần đầu tiên." Địa kiếm nói thầm.
"Nhưng công tử có mục tiêu à? Ngọc giản sẽ được đưa tới đâu?" Sơn Nữ hỏi tiếp.
"Ta không có mục tiêu, nhưng nó đã sống lại một lần, chắc chắn sẽ nhớ kỹ rất nhiều người cùng những chuyện đã xảy ra, nó sẽ có mục tiêu."
"Nó?" Địa kiếm và Sơn Nữ cùng hỏi.
"Đúng vậy."
Cố Thanh Sơn lại cầm một ngọc giản khác buộc lên mũi tên.
Trong hoang dã, bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió.
Gió sinh ra từ trong vô hình, quấn quanh mũi tên, giống như là hộ tống ngọc giản, bay về một vài địa phương đặc biệt.
"Gió sẽ chỉ dẫn phương hướng cho mũi tên." Cố Thanh Sơn nói: "Những ngọc giản này sẽ được đưa tới nơi đâu, thì hãy để ý chí thế giới quyết định đi, hiện tại nó chính là đồng minh với chúng ta."
Dây cung lại buông lỏng, mũi tên bay thẳng lên trời, không biết bay đi đâu.
.........
Một mũi tên xuyên qua núi rừng và biển cả, bay trên bầu trời xanh xanh.
Thoắt cái, nó đã bay qua mười mấy vạn dặm, cuối cùng thì hết lực, từ trên trời rơi xuống.
Gió thổi phần phật vào mũi tên, biến thành một con đường vô hình bằng không khí, mang theo mũi tên tới một phương hướng nào đó.
Đây là một đại lục khác.
Dưới trời trong nắng ấm, gió thổi cây lúa dập dờn, đồng ruộng rộng mênh mông.
Tốc độ của mũi tên càng ngày càng nhanh, như là một sao chổi rơi xuống.
Vượt qua khoảng cách rất xa, nó bắn về phía một người nông dân cao tuổi, mà người này lại có vẻ như không biết mũi tên này tồn tại, cũng không biết mình sắp gặp tai vạ.
Bay xuống...
Bay xuống...
Khi chuẩn bị bắn trúng người này, thì mũi tên bỗng nhiên lơ lửng tại chỗ.
"Ám sát sao? Không..."
Người nông dân cao tuổi này cười cười, đưa tay cầm mũi tên trên đầu xuống.
"Ồ... Hình như là một thuật pháp ghi lại cảnh tượng đã xảy ra, mặc dù đơn giản nhưng rất sáng tạo..."
"Cũng không biết là tác phẩm của đứa bé nhà nào, trông thú vị đấy."
Người nông dân khen ngợi, duỗi bàn tay đầy vết chai của mình ra, vuốt nhẹ ngọc giản rồi nhấn nhẹ xuống.
Ngọc giản kích hoạt.
Ngay lập tức, một hình ảnh lập thể xuất hiện trước mặt người nông dân này.
Có một con đường bằng đá chật hẹp, từ mặt hồ kéo dài đến tận đáy hồ.
Phía trước là một ác quỷ.
Hình ảnh thay đổi theo bước chân, đi thẳng tới cuối cùng của đường đá.
Có hai ác quỷ lơ lửng giữa không trung, trên người dán rất nhiều phù chú xuất hiện trong hình ảnh.
Ngay sau đó là một đoạn đối thoại vang lên:
"Đại nhân, cảm giác như thế nào?"
"Ta đã nhận được sóng dẫn dắt từ truyền thừa ‘Tuyết Thổi’ rồi. Vị trí và tần suất linh hồn của nam tước Rod đã được xác định, khi hắn tu luyện truyền thừa tới khoảng 75% thì ta sẽ khởi động đổi chỗ linh hồn lần đầu tiên."
Nụ cười trên mặt lão nông dân đã biến mất hoàn toàn.
Ánh mắt của ông xuất hiện sự lạnh lẽo.
Trong hình ảnh, đối thoại vẫn tiếp tục:
"...Fides đã tu luyện thuật 'Bách Trảm' tới viên mãn, xin mời mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị hoàn thành việc chuyển đổi linh hồn!"
"... Từ hôm nay trở đi, ta chính là tử tước Fides... Sau khi ta đoạt xác thành công, ta sẽ đi tìm tử tước Warren..."
Sau khi hoàn thành việc chuyển đổi linh hồn, tử tước Fides bị chém giết tại chỗ.
Hình ảnh thay đổi liên tục, cho thấy người quan sát đã rời khỏi nơi đáng sợ này.
Cuối cùng, hình ảnh xuất hiện ở trong một khu rừng.
Cố Thanh Sơn xuất hiện trong đó.
Sắc mặt của hắn rất nghiêm túc mà nói: "Các vị, ta chính là Rod, là một nam tước trên trấn Ramon, quận Lanlu, công quốc Fron."
"Vừa rồi ta đã cho mọi người xem sự thật."
...
Hình ảnh thay đổi.
"Rod! Nam tước Rod! Ngươi vô cớ giết người của thế giới Ác Quỷ chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ báo cáo với đại công tước các hạ, thề phải lấy lại công đạo! Nếu không sẽ không bỏ qua!"
Chiến đấu bắt đầu.
"Ngươi muốn cướp cơ thể của ta, ta giết ngươi là chuyện rất bình thường, bất cứ ai tới đều không thể nói cái gì."
"Hóa ra ngươi đã biết."
Trong một rừng mâu chi chít, thiếu niên Rod ra sức đấu tranh vật lộn, bị thương đổ máu đầm đìa.
Hình ảnh kết thúc.
Lão nông dân cầm ngọc giản nhét vào trong miệng, nhai vài lần rồi nuốt vào bụng.
"Đồ vật này không có vấn đề gì."
Một vài giây sau...
Bỗng nhiên có một giọng nói thật to vang lên: "Ông nội, làm xong việc rồi thì về nhà ăn cơm thôi!"
Lão nông dân quay đầu lại, nở một nụ cười rồi nói: "Hôm nay ta có hẹn với mấy ông bạn, phải đi uống rượu rồi, sẽ không ăn cơm nhà."
"Vậy à? Vậy ông uống ít thôi nhé, bọn con về trước."
"Ừ."
Lão nông dân nhìn theo đối phương đi xa.
Khi đồng ruộng trở nên yên tĩnh, ông mới lẩm bẩm: "... Đã lừa chúng ta nhiều năm như vậy!"
Ầm!
Một luồng sát ý rất nặng từ trên người ông lão này phóng ra, làm cho rất nhiều cây lúa ngã xuống mặt đất.
Lão nông dân bay lên trời như là một viên đạn pháp, bay về phía biển.
......
Ở một nơi khác.
Một viên ngọc giản rơi vào trong một khu rừng, treo lên trên một cây cổ thụ.
"Cái này... là... cái... gì?"
Cổ thụ duỗi ra một nhánh mầm xanh biếc, nâng ngọc giản lên.
Hình ảnh lập thể xuất hiện.
...
Trong một yến hội náo nhiệt, một người đàn ông đội vương miện nâng ly rượu lên, cười cười nói nói với người bên cạnh.
Bỗng nhiên, ông ta đưa tay lên trời nhấn một cái.
Ngay sau đó, một mũi tên xuất hiện trước mặt ông ta.
"Có ám sát! Hộ giá!" Có người lập tức hét lên.
"Hộ giá!"
"Hộ giá!"
Hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn, rất nhiều binh lính mặc giáp ào ào xuất hiện, một vài cao thủ trong bóng tối cũng liên tiếp xuất hiện, vội vàng bảo vệ xung quanh người đàn ông này.
"Các ngươi nha, nếu như thật sự có chuyện xảy ra, chẳng lẽ ta còn cần các ngươi hộ giá hay sao?" Người đàn ông đội vương miện bật cười.
"Bệ hạ, mũi tên này..."
"Không có lực, chắc hẳn là từ một nơi rất xa xôi phóng tới đây, vừa vặn rơi xuống trước người ta... Thật sự là trùng hợp mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận