Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1712. Tử Tước


Đánh dấu
Mặt mũi của bọn chúng vẫn là hình người, nhưng cơ thể to lớn cồng kềnh, tay chân dài ngoằng, móng tay như móng vuốt, trên lưng còn có giáp xác... tất cả chỉ ra rằng bọn chúng đã bị thứ gì đó làm cho biến dạng.
“Phong ấn thư phòng, không để bất kỳ kẻ nào ra vào.” Tử tước Warren ra lệnh.
“Vâng.”
Mọi người lui xuống, chỉ còn hai người là Tử tước và Cố Thanh Sơn.
“Rod, cậu cho rằng hai người của thế giới Ác Quỷ này là thế nào?” Tử tước Warren hỏi.
“Tử tước đại nhân, ta đoán bọn họ bị vật gì đó đánh trúng, hoặc có thể nói là lây nhiễm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy sao? Nếu như cậu không ngại, ta muốn thu thập linh hồn của bọn họ để xem xét tình huống.” Tử tước Warren nói.
“Đương nhiên không ngại, mời.” Cố Thanh Sơn nói.
Tử tước Warren đi tới trước hai thi thể, mở tay ra, thấp giọng nói: “Linh hồn tới gặp.”
Vài cái bóng màu đen nửa trong suốt từ lòng bàn tay ông ta bay ra ngoài, rơi vào trên hai thi thể.
Hai thi thể vẫn không hề nhúc nhích.
“Linh hồn đã mất, xem ra là đã trở về thế giới Ác Quỷ, nhưng mà...”
Tử tước Warren nói, vươn một ngón tay, ngoắc một cái.
Tựa như có một sợi dây tơ lôi kéo, bên trong hai thi thể từ từ phát ra tia sáng mờ nhạt.
“Đến, xem bọn chúng gặp được cái gì trên lãnh địa của ngươi.”
Tử tước Warren đọc nhanh chú ngữ.
Ánh sáng nhạt tản ra, một màn hình sáng xuất hiện.
Chỉ thấy hai tên ác quỷ ngồi chồm hổm ở thôn quê, cúi đầu nhìn thi thể sói khổng lồ trước mặt.
“Đây là quái vật Rod giết chết.” Một tên ác quỷ nói.
“Kỳ lạ, chúng ta có ghi chép về các loại dã thú và vật hiếm, thậm chí cả quái vật trong truyền thuyết giống như Thần Sinh Mệnh, nhưng lại chưa từng thấy loài sói này... Chẳng lẽ là chủng loại mới?” Một tên ác quỷ khác nói.
Hai người cũng không chú ý, sau lưng bọn họ, hư không đang lặng lẽ mở ra, một ngón tay thối rữa vươn ra đè lên sau đầu bọn chúng.
Ngón tay thối rữa thu lại, sau đó hư không lặng lẽ khép lại như chưa từng có gì xảy ra.
Hai tên ác quỷ yên lặng một hơi thở rồi đột nhiên ngã xuống đất không ngừng co quắp, thân hình bắt đầu biến hóa kịch liệt.
“A a a a a a!”
Bọn họ vô thức phát ra tiếng thét, nhanh chóng biến thành quái vật.
Đôi mắt Tử tước Warren híp lại.
Những chuyện xảy ra ngay sau đó, Cố Thanh Sơn đều đã biết.
Quái vật này chạy ào vào trấn nhỏ Ramon, gặp người là ăn.
Cố Thanh Sơn dẫn theo Quạ, cùng với đặc sứ Tử tước, giết chết hai tên quái vật ngay tại chỗ.
Tử tước Warren xem xong, trầm tư nói:
“Xem ra thật sự có người giở trò sau lưng...”
Cố Thanh Sơn nói: “Đại nhân, ta đoán ngón tay kia cũng không thuộc về thế giới chúng ta.”
“Hả? Cậu có chứng cứ gì không?” Tử tước Warren hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta nhớ là thế giới Ác Qủy có rất nhiều thuật pháp bảo vệ mạng sống, bọn họ cũng hiểu rất rõ về thế giới Thánh Linh chúng ta, chắc chắn là có biện pháp phòng ngự để đối phó, trừ phi...”
“Trừ phi là thứ mà bọn họ chưa từng gặp bao giờ, nên mới có thể biến đổi bọn họ một cách lặng lẽ như thế.” Tử tước Warren nói.
Ánh mắt ông ta đã trở nên thận trọng, xoay người đi tới bên tường, cầm lấy một cây chùy gỗ, gõ lên một cái đồng hồ trên tường.
“Quân Vụ đại thần tôn kính, người nắm trong tay kỵ binh của đế quốc, Bá tước Xiis các hạ, ta muốn gặp ngài, ngay bây giờ.” Tử tước Warren cung kính nói.
Đợi một hơi thở.
“... Đến đây đi, đúng lúc ta đang muốn tìm ngươi.”
Từ trong đồng hồ báo thức có một âm thanh trầm đục vang lên.
Tử tước Warren đưa ngón tay ra, chỉ vào mặt đất.
Hai thi thể quái vật biến mất trong nháy mắt.
“Ta đi gặp Bá tước và kể lại mọi chuyện trước. Còn cậu, Rod, cậu hãy đến vũ hội chơi một lát đi.” Tử tước Warren nói.
“Vâng, đại nhân.” Cố Thanh Sơn nói.
Chuyện này hẳn là xong rồi.
Kỵ sĩ Moore thuộc đoàn kỵ sĩ thứ hai của Bá tước Xiis, sau khi hắn trở về chắc chắn sẽ báo cáo lại mọi chuyện.
Bây giờ Tử tước Warren lại báo lên, nhất định sẽ được coi trọng.
Bây giờ Cố Thanh Sơn là một Nam tước chưa được phong, cùng lắm cũng chỉ có thể làm được đến mức này.
Tốt ở chỗ người của thế giới này đều rất mạnh, lực phán đoán chắn chắn không tệ, chắc sẽ nhìn ra được đây là một thủ đoạn của một loại tận thế.
Cho đến lúc này, coi như mình đã hoàn thành chuyện mà ý chí thế giới yêu cầu.
Chỉ thấy thân hình Tử tước Warren đi vào hư không, biến mất, nhưng lại lui về rất nhanh.
Ông ta lấy ra một cây trường cung màu đen từ trong hư không ra, nói với Cố Thanh Sơn.
“Rod, nghe nói cung của cậu đã mất, thử cây cung này một chút xem.”
“Đại nhân, vật này quá quý giá, ta không nhận nổi.” Cố Thanh Sơn từ chối.
Tử tước Warren thản nhiên nói: “Ta đã từng thấy các cậu chiến đấu, chỉ bàn về mặt cung thuật, cậu không đủ khả năng, nhưng trong người cậu còn mang sức mạnh sấm sét, có thể đánh cho quái vật hồn lìa khỏi xác, hơn nữa còn có thể dùng thân phận Đoạn Tội giả. Thứ này là để làm cơ sở cho cậu nâng cao thực lực lên một bước.”
Tử tước Warren vứt trường cung màu đen cho Cố Thanh Sơn, tiếp tục nói:
“Thân là đại hành giả của thần linh ở phàm gian, thực lực của mỗi người chúng ta đều được tiến hành xác định theo tước vị.”
“Rod, cậu sẽ là một Nam tước đạt tiêu chuẩn, ta tin chắc vào điểm này.”
Nói xong, đã không thấy tăm hơi Tử tước Warren đâu nữa.
Cố Thanh Sơn cầm trường cung màu đen, đứng một chỗ trầm tư.
Thực lực... lấy tước vị làm tiêu chuẩn sao?
Tín ngưỡng của Tử tước Warren là Thần Ngủ Say, một thần linh rất cường đại.
Ngay trước mặt mình, Tử tước Warren tiện tay là có thể tìm kiếm linh hồn, không tìm được linh hồn thì có thể trực tiếp sử dụng cơ thể để kiểm tra tình hình lúc đó.
Mạnh đến mức không có giới hạn, gọi là thần kỹ cũng không quá đáng.
Thật không biết Bá tước Xiis còn mạnh đến mức nào nữa.
Cho đến bây giờ...
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn trường cung màu đen trong tay.
Cung này sờ lên có cảm giác lạnh như băng, có vẻ giống kim loại, tỏa ra mùi máu tanh.
Trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng xuất hiện dòng chữ nhỏ:
[Hồn khí: Cung Cái Chết Nở Rộ.]
[Cung này có sẵn năng lực: Phi Ảnh.]
[Phi Ảnh: Năng lực cố định, bất cứ khi nào ngài bắn tên, thời gian bay trên không đều sẽ rút ngắn lại một giây.]
Cố Thanh Sơn quét mắt nhìn một cái, không nhịn được nói: “Cung tốt!”
Thoạt nhìn bề ngoài, đây giống như là một năng lực gia tăng tốc độ bắn tên, nhưng thực ra không phải.
Đây là năng lực cố định thời gian, có hiệu lực vào bất cứ lúc nào. Khi kẻ địch đối mặt với những mũi tên bay, chúng sẽ rất dễ phán đoán sai lầm, vì vậy mà mất đi cơ hội tránh né.
Thần khí thâm độc.
Không ngờ Tử tước Warren hào phóng như vậy, vừa vung tay đã cho mình một cây trường cung thế này.
Cố Thanh Sơn ra khỏi thư phòng.
Quạ ôm một con vịt bông, đứng đợi ngoài hành lang.
Anh ta hứng thú biến hóa một ngọn lửa thành một đóa tường vi, lại khống chế đóa tường vi ngưng tụ thành một thanh kiếm lửa.
“Phát hiện rồi sao?” Quạ nói.
“Cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thế giới này không chỉ có thể chịu đựng được chúng ta toàn lực chiến đấu, còn có thể giúp chúng ta lên cấp tốt hơn... Bởi vì pháp tắc nguyên lực của thế giới thực sự quá cường đại.” Quạ phấn khích nói.
Cố Thanh Sơn thoáng giật mình.
Nói như vậy...
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Linh khí lập tức vọt tới.
Toàn bộ thế giới gần như là một pháp trận ngưng tụ linh khí vô cùng mạnh.
Lúc này một gã quản gia đi tới, nhẹ nhàng thi lễ với Quạ và Cố Thanh Sơn.
“Hai vị, vũ hội đã bắt đầu, mời đi theo ta.” Quản gia nói.
Cố Thanh Sơn và Quạ nhìn nhau.
Quạ hưng phấn một giây, ngay sau đó đã ủ rũ cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu:
“Vũ hội... Người ta chẳng muốn nhận lời mời của đám đàn ông kia đâu...”
Quản gia nhìn “nàng ta” một cái, lại nhìn Cố Thanh Sơn, lặng lẽ giơ ngón tay cái với hắn.
Cố Thanh Sơn thật không biết nên bày ra biểu cảm như nào.
Âm thanh của vịt bông vang lên trong lòng Quạ và Cố Thanh Sơn.
“Các ngươi vừa lòng chưa, không ai mời con vịt khiêu vũ hết.”
Quạ bỗng sinh ra cảm giác “đồng bệnh tương liên”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận