Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2404. Ăn táo ngoài đồng (3)


Đánh dấu

Nơi này là một mộ địa.
Là Đại Mộ.
Ác Quỷ Đạo Chủ rơi vào hôn mê.
Trang sách kia lại bay lên, bắn ra ánh sáng ngũ sắc, bao phủ hắn ta lại.
Mấy giây sau đó, Ác Quỷ Đạo Chủ hóa thành một quỷ ảnh, dần dần chui vào bên trong chuôi kiếm.
Trang sách bay vòng quanh chuôi kiếm và Trường kiếm vài vòng, lại phóng ra ánh sáng rực rỡ lần nữa, hóa thành một hàng chữ lớn trên không trung:
[Đại Mộ sắp thành, về sau các ngươi sẽ phụ trách trấn thủ đại mộ.]
Hình ảnh cũng đã ngừng lại vào thời khắc này.
Tất cả mọi cảnh tượng dần dần tan biến.
Cố Thanh Sơn nhìn một cái quanh bốn phía, phát hiện mình đã về tới biển mây, bên ngoài cửa cung điện lần nữa.
Bên tai truyền đến một giọng nói:
"Ngươi đã nhìn thấy?"
—— Là Thần Kiếm Định Giới.
"Ừm, người ngươi gặp phải không phải kiếm khách, lại sa vào một âm mưu, cuối cùng không thể không trấn thủ đại mộ, trải qua nhiều năm tháng như vậy, thật sự là chịu khổ." Cố Thanh Sơn lên tiếng an ủi.
Trường kiếm bay vòng quanh hắn một vòng, lên tiếng: "Chúng ta cũng không được an toàn tuyệt đối, ta vẫn luôn biết điều này, cho nên ta cũng không thể nói cho ngươi cái gì cả, chuyện ngươi nhìn thấy, cần chính ngươi suy nghĩ cho rõ."
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, xoay người nhìn về phía đám người.
Khí thế trên người hắn đột nhiên dâng trào, mở miệng hỏi: "Mọi người cảm thấy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Nguyên Thủy Ma Mẫu nói: "Thiên Đế đã nói, sau này ngài chính là Tông chủ của Bách Hoa, từ giờ trở đi, tất cả chúng tôi đều tuân theo hiệu lệnh của ngài."
Bà ta lập tức quỳ xuống, Ly Ám, chúng Thiên Ma Nữ ở sau lưng bà cũng cùng quỳ rạp xuống đất, hành lễ với Cố Thanh Sơn.
Tình Nhu cùng Uyển nhi nhìn nhau, cũng hành lễ, nói: "Tông chủ, hết thảy nghe theo mệnh lệnh của ngài."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Tần Tiểu Lâu.
Tần Tiểu Lâu nhào lên bắt lấy tay áo hắn, giọng mang theo nức nở mà nói: "Thanh Sơn, sư tôn bảo chúng ta đi thăm dò hư không, nhưng rốt cục chúng ta nên làm cái gì?"
Cố Thanh Sơn đè lại bờ vai hắn ta, nói khẽ: "Tiểu Lâu, huynh có nghe hiệu lệnh của ta hay không?"
Tần Tiểu Lâu cắn răng nói: "Ta đương nhiên nghe!"
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Rất tốt, bây giờ huynh kể lại từ đầu đến đuôi mọi chuyện xảy ra lúc hai vị sư tôn gặp nhau một lần nữa; mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác, thậm chí mỗi một câu, một chữ của họ cũng không thể thiếu, thiếu mất thì huynh mang tội đại bất kính với tông môn, là khi sư diệt tổ, ta sẽ hỏi tội huynh đấy!"
"Vâng!" Tần Tiểu Lâu lên tiếng đáp.
Hắn ta nói rõ chi tiết chuyện phát sinh khi đó lại một lần nữa.
Chờ hắn ta nói xong, Cố Thanh Sơn lại bảo mọi người bổ sung.
Tất cả mọi người tập hợp lại với nhau, góp nhặt những chuyện mình nhớ lại với nhau, sau đó báo cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nghe xong thì quay người đi vào đại điện, cũng không quay đầu lại mà nói: "Trước khi ta chưa đi ra, không ai được quấy rầy ta."
Cánh cổng ầm ầm đóng lại.
Đám người đứng ở cửa, hai mặt nhìn nhau.
"Tông chủ muốn làm gì thế?" Nguyên Thủy Ma Mẫu nhịn không được nói nhỏ.
Bà nhìn về phía đám người Bách Hoa.
Tần Tiểu Lâu mang sắc mặt đau khổ, viền mắt đỏ lên, không nói lời nào.
Uyển nhi và Tình Nhu nhìn nhau.
Tình Nhu nói khẽ: "Huynh ấy không cam tâm."
. . .
Cố Thanh Sơn đi đến điểm cuối của đại điệ, ngồi xuống ngay diện bích.
Hắn rơi vào đăm chiêu.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mấy giờ đã lặng lẽ im lìm mà dần trôi.
"Hết thảy ngôn hành cử chỉ của bọn họ. . . Đều không có vấn đề quá lớn. . ."
"Sau khi Nguyên Thủy Ma Mẫu xuất hiện, thái độ của sư tôn mới có thay đổi thật sự. . ."
Cố Thanh Sơn vươn tay, chậm rãi viết lên trên tường:
"Lộc kêu ô ô, ăn táo ngoài đồng; "
"Ta có khách quý, trống sắt thổi sênh."
"Rõ ràng như trăng, khi nào nhặt được ; "
" Ưu từ đó đến, không thể cắt ngang."
Hắn yên lặng nhìn vào đoạn thi từ này.
Một hồi sau, hắn mới tự nhủ: "Nguyên Thủy Ma Mẫu nói, đây chỉ là một bài thơ của một thế giới phàm tục nào đó, thế giới kia không có bất kỳ bối cảnh cùng bí mật nào cả."
—— Như vậy sư tôn bảo Nguyên Thủy Ma Mẫu nhớ kỹ vài câu thơ này, là vì nhắc nhở chính nàng cái gì chứ?
Vì sao nàng không tự mình nhớ kỹ?
Chẳng lẽ trong đó có bí mật gì, sẽ ảnh hưởng an nguy của nàng?
Đây chỉ là thi từ của một thế giới phàm tục, lại bị sư tôn cắt một đoạn như vậy.
Kết hợp tình huống của sư tôn, nên phân tích như thế nào đây?
Cố Thanh Sơn nhìn về phía câu đầu tiên của thi từ ——
"Lộc kêu ô ô, ăn táo ngoài đồng; "
Lộc. . .
Hắn do dự một chút, sau đó viết bốn chữ bên cạnh bài thơ kia:
"Quần hùng tranh giành."
Người nào mới được coi là quần hùng?
Mà chuyện gì có thể được gọi là quần hùng tranh giành?
Hắn giơ tay lên, rồng bay phượng múa mà viết xuống bốn chữ:
"Lục Đạo Tranh Hùng."
Viết xong bốn chữ này, nhìn một lần, ánh mắt của hắn lại chuyển qua, đi vào nửa câu còn lại.
"—— Ăn táo ngoài đồng; "
Ăn.
Ăn nghĩa là nuốt.
Ăn cái gì?
Táo ngoài đồng.
—— Ai ăn?
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn bốn chữ này, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác lạnh lẽo cả người.
Cố Thanh Sơn nhìn hai cụm từ "Quần hùng tranh giành" và "Lục Đạo Tranh Hùng" trên vách tường, nhịn không được lắc đầu.
Chứng cứ đâu.
Mình cũng không có bất cứ chứng cớ nào để chứng minh suy đoán này cả.
"Lộc kêu ô ô, ăn táo ngoài đồng" .
Hươu, ăn cái gì.
Cái này có gì khác nhau với con người ăn cơm hay không?
Hoàn toàn không có.
Ăn một bữa cơm còn có hàm nghĩa đặc thù nữa à?
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn thở dài.
—— Có rất nhiều hàm nghĩa có thể suy luận, thậm chí căn bản không cần nghĩa rộng thì đã có một ý nghĩa cơ bản nhất.
Mình và sư tôn đã chia lìa quá lâu, căn bản không biết gần đây nàng gặp phải cái gì, đến cùng đang suy nghĩ gì, rồi lại đang làm cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận