Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2651. Đến tham chiến! (2)



Cả vùng đất dấy lên một lan bụi mù.
Một bộ xương khô tay cầm binh khí bước ra từ trong bụi mù, che chở trước người Ninh Nguyệt Thiền.
Ninh Nguyệt Thiền nắm lấy cơ hội, dẫm chân một cái, bay ngược tới bên cạnh Cố Thanh Sơn.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Nàng nhìn Cố Thanh Sơn, thu lại vẻ lạnh lùng trên mặt, nở nụ cười.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, chỉ thấy một nửa bộ áo giáp gắn liền với cơ thể nàng bị pháp thuật làm cho máu thịt lẫn lộn, nếu là người khác thì đã mất đi năng lực chiến đấu.
Nhưng sắc mặt Ninh Nguyệt Thiền vẫn như thường, vẫn cười nói thoải mái.
Nhìn dáng vẻ của nàng tựa như còn có thể xung phong chiến đấu thêm vài trận.
Cố Thanh Sơn định nói lại thôi, lại suy nghĩ một lúc, sau đó mới sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Nghe này... Chuyện này rất quan trọng, ta phải lập tức hỏi ngươi, ngươi có tin ta hay không?”
"Tin."
Ninh Nguyệt Thiền nói mà không chút do dự.
Sau một cái chớp mắt, thương thế trên người nàng bắt đầu lành lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Trong hư không cũng hiện ra hai dòng chữ màu đỏ tươi:
[Ngài có thêm một tín đồ.]
[Nàng tin tưởng ngài vô điều kiện... Cho dù không biết ngài chính là Địa Thần trong bốn Thánh Trụ.]
Cố Thanh Sơn nhìn kiếm tu trên mặt đất, chỉ thấy hắn ta đã chìm vào hôn mê.
Cố Thanh Sơn ngồi xuống, rót sức mạnh trên người mình vào trong cơ thể hắn ta, khiến đối phương tạm thời tỉnh lại.
Cố Thanh Sơn quát lên: “Ta là kiếm tu Nhân tộc Cố Thanh Sơn, ta hỏi ngươi, ngươi có dám tin ta hay không?”
Tên kiếm tu kia xốc lại tinh thần, xúc động nói: “Ta đã thấy phi kiếm của ngươi... Đợi khi ta chết rồi, ngươi hãy cầm kiếm của ta, giúp ta giết thêm vài tên địch!”
“Ta hỏi ngươi có tin ta hay không!” Cố Thanh Sơn hét lên.
Sinh mệnh của đối phương như nến tàn trong gió, như thể sẽ lụi tắt trong chớp mắt.
Tên kiếm tu kia phun ra một hơi thở cuối cùng.
“Đã là đồng bào, sao lại không tin!”
Hắn ta thấp giọng nói.
Hai mắt hắn ta nhắm lại.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Hắn ta mở mắt ra, mặt mày kinh ngạc.
Không phải hồi quang phản chiếu mà là thương thế trên người thực sự bắt đầu được chữa lành.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ lên vai đối phương, đưa chúc phúc của Nhân tộc vào.
Ninh Nguyệt Thiền ngăn chặn vào thuật pháp bay tới, bấy giờ mới hỏi: “Sao ngươi làm được thế?”
“Ta có được truyền thụ của Chính Pháp Thiên Giới, các ngươi phải tin tưởng ta thì ta mới có thể phóng loại thuật pháp này ra để chữa trị của các ngươi.” Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói.
“Việc này thì dễ, ta đi thông báo cho các tộc!”
Ninh Nguyệt Thiền tiện tay lấy ra một lá bùa đưa tin, niệm vài câu rồi phóng bùa bay đi.
Ánh lửa trên bùa làm kinh động một đám côn trùng, chúng nó lập tức thay đổi phương hướng, bay vút về phía hai người.
Trong hư không phía sau Cố Thanh Sơn, ba thanh trường kiếm phóng lên cao, lồng vào giữa ánh sáng màu vàng, giết chết toàn bộ lũ côn trùng.
“Keng!”
Trên chiến giáp của Cố Thanh Sơn truyền đến một tiếng va chạm cao vút.
Là gió.
Gió mạnh hơn, dữ dội hơn.
Mọi người nhìn vào trong chiến trường.
Chỉ thấy ở đó phát ra tiếng nổ càng lúc càng dày đặc và kịch liệt.
“Ta muốn đi vào giữa chiến trường!” Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói.
“Đi vào trong đó làm gì? Thực lực của chúng ta không đủ để vào đó chiến đấu!” Ninh Nguyệt Thiền vừa vung đao vừa lớn tiếng đáp lại.
Cố Thanh Sơn dùng kiếm gõ nhẹ một cái lên lưỡi đao của Ninh Nguyệt Thiền.
Nhân tộc chúc phúc!
Ninh Nguyệt Thiền lập tức cảm nhận được.
Nàng là nhân vật thông minh đến nhường nào, tức khắc hiểu ra đây chính là nhân tố quyết định của trận chiến.
“Thì ra là thế, ta đưa ngươi đi.”
Ninh Nguyệt Thiền cầm trường đao màu tuyết trắng, đứng bên cạnh Cố Thanh Sơn.
“Ta nữa!”
Một giọng nói khác vang lên.
Cố Thanh Sơn ngoảnh đầu nhìn lại, tên kiếm tu kia đã đứng dậy.
Kiếm tu rút trường kiếm ra, chỉ vào bầu trời rồi quát lên: “Phàm là kiếm tu, nhanh chóng đến trợ giúp đồng bào một tay!”
Trên trường kiếm phát ra một luồng ánh kiếm phóng lên tận trời, chiếu sáng thế giới màu xám trắng.
Sau vài hơi thở.
Trong không trung xa xôi, từng bóng người cầm kiếm khí trong tay lần lượt lao tới.
Các kiếm tu tới rồi!
Cả vùng đất.
Thây phơi đầy đồng.
Toàn bộ thế giới Atula không có nơi nào là không có chiến tranh, hễ mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy chém giết kêu gào.
Ninh Nguyệt Thiền và tên kiếm tu kia canh giữ hai bên Cố Thanh Sơn, nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy một trận gió thê lương từ trên chiến trường thổi tới.
Trong gió truyền đến một loạt âm thanh:
“Ta là Thiên Quỳnh kiếm khách – Trương Cửu, tới giúp ngươi một tay.”
“Tam Tiên kiếm khách – Triệu Bách Chiến cũng tới!”
“Tam kiếm Hằng Vân Kiếm Tông tới rồi!”
“Ông đây là kiếm vương A Tu La, tới đấy giúp quân đánh một trận!”
“Tại hạ kiếm tu Thanh Vân tông, dẫn sư đệ sư muội tới trợ trận!”
“...”
“...”
Từng đường ánh kiếm từ trên bầu trời rơi xuống.
Các kiếm tu.
Toàn thân bọ họ mặc giáp, trong tay cầm trường kiếm, khí khái hào sảng.
Ánh kiếm liên túc bay xuống, các kiếm tu tề tựu lại đây, tạo thành ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh Cố Thanh Sơn, đứng thành một vòng tròn.
“Vì chuyện gì?” Một tên kiếm tu hỏi.
Cố Thanh Sơn thở sâu một hơi, bình tĩnh tinh thần rồi nói: “Các vị, ta có một thuật pháp có thể tăng cường thực lực của chúng sinh Lục Đạo, điều kiến tiên quyết là phải đến gần mục tiêu trong khoảng cách ba nghìn bước trở lại.”
Hắn rút Lục Giới Thần Sơn kiếm ra, hai tay cầm kiếm, toàn thân run lên, phóng ra từng luồng chúc phúc nhân tộc.
Các kiếm tu lập tức có cảm ứng.
“Tăng cường gấp ba mươi lần...” Một tên kiếm tu lập tức nói.
“Ta nhớ ra rồi, đây là tạo vật cuối cùng của Nhân Gian giới, năng lực của Rồng Mộng Cảnh, truyền thuyết kể rằng chỉ khi ở Nhân Gian giới mới có thể hoàn thành.”
“Không ngờ đã thành công rồi!”
“Tăng cường gấp ba mươi lần, nhất định có tác dụng cực lớn.”
Mọi người bàn luận ầm ĩ, trong lòng đều sáng rõ như gương.
Năng lực như thế, chính là năng lực có thể thay đổi tất cả trong chiến tranh.
“Ngươi muốn thế nào?” Một tên kiếm tu hỏi.
“Ta muốn vào trung tâm chiến trừng tăng cường sức mạnh cho các cao thủ, không cần tới quá gần, khoảng ba nghìn bước là được... Việc này cũng không thể quá mức khiến kẻ địch chú ý, chúng ta chỉ có thể tự đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Mọi người đồng loạt nhìn vào chiến trường.
Hết chương 2651.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2652
Bạn cần đăng nhập để bình luận