Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3152. Chuẩn bị (2)

Một người đeo lấy các loại thiết bị điện tử từ trong hư không bước ra.
Hắn ta quan sát cảnh tượng xung quanh, lập tức nhìn thấy Cố Thanh Sơn.
"Ồ, cuối cùng cũng tìm được ngươi, Chư Giới Tận Thế Online... Danh Sách Hủy Diệt Chung Cực."
Hắn ta hưng phấn nói.
"Xin chào, ngươi có chuyện gì sao?"
Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta tới để dẫn ngươi rời đi."
Người kia nói.
"Đi nơi nào?"
Cố Thanh Sơn hỏi.
"Trở về thế giới chân thực... ta phải dùng lực lượng của ngươi để chinh phục tất cả thế giới!"
Người kia hưng phấn hét lên.
"Ta cần trấn thủ Huyết Hải, ngươi hiểu không? Nếu không nhỡ may có Tà Ma leo ra từ Luyện Ngục, từ hư không tiến vào thế giới chân thực thì tất cả đều xong."
Cố Thanh Sơn giải thích.
Người kia hưng phấn bay về phía Cố Thanh Sơn, lớn tiếng nói:
"Ta mặc kệ, ta chính là vua của toàn thế giới, có được loại Danh Sách như ngươi, ta chắc chắn có thể..."
Ầm!
Một luồng lửa đen kịt từ xa xa bay tới, bắn trúng vào người kia, làm cho tên này vỡ nát, hóa thành mảnh vỡ bay đầy trời.
"Ha ha, Anna ra tay, ngươi rất nhàn nha, gặp chuyện cũng không cần tự mình ra tay."
Lãnh Thiên Trần vỗ vai Cố Thanh Sơn, vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó...
Một luồng sáng chói mắt mà rực rỡ từ tận cùng thế giới bay tới, tiếng quát của Tô Tuyết Nhi cũng vang lên theo:
"Những tên đáng ghét, nếm thử Tử Quang Mẫn Diệt Pháo của ta!"
Vù...
Luồng sáng chói mắt kia quét ngang tới, lướt qua bè gỗ chỉ vài centimet rồi bay ra ngoài, phá vỡ hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Xung quanh yên tĩnh.
Lãnh Thiên Trần im lặng vài giây, chậm rãi sờ lên da đầu của mình.
Cũng may, tóc vẫn còn.
Hắn ta gật đầu, nghiêm túc nói:
"Nếu đã truyền lời xong, ta cũng không ở lại nữa."
Hắn ta buông cần câu xuống, bóng hình lóe lên vừa định rời đi, lại thấy hư không xung quanh đều hóa thành luồng sáng lạnh lẽo.
Đây là ánh đao.
Ánh đao bao phủ toàn bộ thế giới...
Ngoài bè gỗ ra, khắp nơi đều là ánh đao!
Ánh đao của ai có thể có uy lực như thế??
Đáp án rất rõ ràng.
Một giọng nữ khác từ xa truyền tới:
"Tô Tuyết Nhi, quá khứ ngươi là bại tướng dưới tay ta, còn Ly Ám nữa, ngươi cho rằng ma quyết của ngươi có thể ảnh hưởng tâm thần của ta sao? Cũng tốt, hôm nay ta sẽ lại cho các ngươi một bài học!"
Lãnh Thiên Trần yên lặng lắng nghe, duỗi một ngón tay ra chạm nhẹ luồng sáng kia.
Keng!
Móng tay của hắn ta bị cắt sạch.
Cố Thanh Sơn liếc hắn ta, bình tĩnh nói:
"Ngươi cần phải chờ đợi một cơ hội, mới có thể chạy đi, về phần hiện tại... bè gỗ rất an toàn, ngươi nên ở lại nơi đây thêm một lúc nữa."
Lãnh Thiên Trần xoa nhẹ mồ hôi trán, yên lặng ngồi trở lại ghế đẩu.
"Thật sự là ta không thể hiểu nổi, mấy cô nàng này còn tranh cướp cái gì chứ? Không phải đều nói rõ ràng rồi sao?"
Hắn ta hỏi nhỏ với vẻ khó hiểu.
Cố Thanh Sơn cúi thấp đầu, không trả lời.
"Nữ sĩ Hắc Hải, giúp ta một việc."
Lãnh Thiên Trần bỗng thầm thì.
Một giọng nữ dễ nghe vang lên bên tai hắn ta:
"Đã cài đặt Chư Giới Tận Thế Online - Quân đoàn Nhân Tộc, xin hỏi có thể giúp ngươi cái gì?"
"Ta muốn thấy danh hiệu của Cố Thanh Sơn."
Lãnh Thiên Trần nói.
"Lực lượng của hắn quá mạnh, dưới tình huống hắn không phản đối, ta cũng chỉ có thể thấy được một danh hiệu giúp ngươi mà thôi... ngươi muốn thấy cái nào?"
Nữ sĩ Hắc Hải hỏi.
"Chính là cái đó, cái đó đó, để ta nhìn cái đó đi."
Lãnh Thiên Trần nói.
"Ồ? Ý ngươi là cái đó à, chúng ta thử một lần xem sao."
Nữ sĩ Hắc Hải giật mình nói.
Lãnh Thiên Trần nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Trên đỉnh đầu Cố Thanh Sơn có một hàng chữ nhỏ:
"Nam Nhân Thuần Khiết."
Lãnh Thiên Trần thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"... Ta biết vô tận pháp tắc ngưng tụ thành danh hiệu Con trai của Thời Gian và Huyền Bí, Quân vương Hủy Diệt, Chúa tể Tận Thế trên người của ngươi. Những danh hiệu này cũng không có vấn đề gì, thế nhưng ta lại không nghĩ tới, danh hiệu 'Nam nhân Thuần Khiết' vẫn còn tồn tại..."
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú về chiếc phao, nghiêm túc nói:
"Không phải các ngươi đều có con rồi sao... Cho nên vấn đề của ta... cũng là cùng một vấn đề đấy."
Lãnh Thiên Trần suy nghĩ vài giây, mới hơi hiểu ra.
"Điều này thì có gì mà phải tranh giành chứ, các cô nàng này đều là vợ của ngươi mà."
Hắn ta hỏi với vẻ khó hiểu.
"..."
Cố Thanh Sơn không nói chuyện.
Thế giới rung chuyển.
Gió bão quét tới, sóng thần cao tới mấy chục mét hình thành, quét ngang Huyết Hải một lần.
Chỉ có chiếc bè gỗ mà Cố Thanh Sơn đang ngồi là vẫn an toàn dưới cơn sóng thần này mà thôi.
Ngoài đường chân trời xa xôi, truyền tới một giọng nữ dễ nghe:
"Ở trong hư không, ta chính là Nữ võ hoàng, mà hiện tại khi trở về thế giới chân thực, luận chiến đấu mà nói, các ngươi đều kém xa."
Vừa dứt lời, bảy tám tiếng hừ lạnh với vẻ coi thường cùng vang lên.
Sóng lực lượng kịch liệt lại bắt đầu sôi trào.
"Là Lâm sao?"
Lãnh Thiên Trần nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy, nàng muốn có con với ta, thế nhưng những người khác không đồng ý."
Cố Thanh Sơn nói nhỏ.
"Vậy cũng quá ác đi, ngay cả con cũng không cho sao?"
"Không phải."
"Vậy thì là gì?"
"Các nàng không cho phép Lâm là người đầu tiên."
"... Loại chuyện này... chỉ mười mấy phút thôi mà, cũng đáng phải tranh giành thứ tự trước sau hay sao?"
Lãnh Thiên Trần không biết nên nói cái gì.
"Ai nói mới mười mấy phút?"
Cố Thanh Sơn lườm hắn ta.
"Chẳng lẽ không phải?"
Lãnh Thiên Trần trừng mắt nhìn lại.
"Diệp Phi Ly từng nói..."
Cố Thanh Sơn cũng không chắc chắn.
"Hắn ta nói mò đấy!"
Lãnh Thiên Trần nói.
Cố Thanh Sơn lườm hắn ta, lại cảm thấy mình cũng không thật sự hiểu rõ tình huống chân thật, đành phải thở dài nói:
"Được rồi, mười mấy phút tới mấy chục phút gì đó, ta cũng cảm thấy không đáng tranh giành."
Bỗng nhiên, trời đất tối sầm lại.
Một hồi thì toàn thế giới chấn động; một hồi thì lửa hủy diệt tản đầy trời; một hồi là xạ tuyến tử quang; một hồi lại có thiên ma loạn vũ; một hồi lại là âm thanh do hàng tỷ vũ khí giao kích.
Lãnh Thiên Trần xoa mồ hôi trán, lẩm bẩm:
"Ngươi cảm thấy không đáng tranh, thế nhưng có vẻ như các nàng không nghĩ như vậy..."
"Lại nói, Người Nhìn Xuống Vạn Giới của Thánh Giới cũng không quan tâm sao?"
"Lúc đầu nó cũng muốn xen vào, dù sao thì Huyết Hải cũng là một nơi rất thần thánh, khắp nơi đều có Anh Linh..."
Cố Thanh Sơn nói.
"Sau đó thì sao?"
Lãnh Thiên Trần hỏi.
"Nó tự mình giáng lâm, nghe các nàng cãi nhau một giờ liền, lập tức lấy cớ đau đầu, về sau cũng không tới nữa."
Cố Thanh Sơn nói với vẻ bất đắc dĩ.
Lãnh Thiên Trần nhìn hắn với vẻ thông cảm:
"Hiện tại ta mới biết tại sao vợ của ta bắt ta phải tới chứng kiến tình trạng hiện tại của ngươi."
"Bảo trọng."
Hắn ta vỗ vai Cố Thanh Sơn, tìm một kẽ hở rồi vội vàng lao vào trong hư không, chạy trốn không thấy tăm tích.
Hắn ta rời đi.
Trên bè gỗ.
Lại chỉ còn lại Cố Thanh Sơn.
Thời gian dần dần trôi qua.
Keng...
Một đồng xu bị quăng lên.
Nó quay tròn trên hư không, phát ra những tiếng vù vù rất nhỏ.
Đây là một đồng tiền màu bạc, mặt ngoài điêu khắc dấu ấn cùng hoa văn màu vàng kim dày đặc, chiếu sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Khi đồng tiền chậm rãi rơi xuống, Cố Thanh Sơn vươn tay ra, đón lấy nó.
Vẻ mặt hắn lộ ra vẻ hoài niệm.
"Thời cơ vẫn chưa tới, chúng ta vẫn chưa thể gia nhập chiến đấu..."
"Thế nhưng... cũng không còn xa..."
Giọng nói của hắn truyền ra từ những cơn gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận