Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2417. Dốc Sức Làm Lại (1)


Đánh dấu

Ba người mừng rỡ phấn khởi.
“Ôi! Lớn thật đó! Rod, ngươi nói ngươi biết chiên cá, vậy ta đi nấu cơm trước đây!”
“Được, giao cho ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ áo trắng gật đầu, vội vã rời đi.
Cố Thanh Sơn lấy ra một cái chảo, tiện tay dùng pháp thuật châm lửa, bắt đầu làm nóng chảo.
Hắn xắn tay áo lên, cầm con cá bắt đầu xử lý, vừa làm vừa nói:
“Ta nghe nói Vong Xuyên là đường đầu thai của Hoàng Tuyền, sao bên trong còn có cá vậy?”
Thiếu nữ áo xanh nói: “Đúng vậy, nó là sông mẹ của Hoàng Tuyền, đương nhiên cũng có thể sinh ra vài thứ, nếu không chúng ta đã phải hít gió Tây Bắc sống qua ngày từ lâu.”
“Các ngươi là thần chích Hoàng Tuyền, sao lại không cung ứng nổi đồ ăn nước uống vậy?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
Thiếu nữ nói: “Thời gian bình thường còn có thể đến trong nghìn vạn giới, lúc nào cũng có thể kiếm được một chút đồ ăn nước uống gì đó, nhưng bây giờ là thời điểm đặc thù, toàn bộ Hoàng Tuyền đều đang tiến vào trạng thái chiến tranh, chúng ta cũng không ta ngoài được.”
“Tình hình hiện tại là chúng ta vừa không ra ngoài được vừa không có công đức, không có cách nào để trao đổi vật tư, những người khác đều bận tham gia các loại nhiệm vụ, chỉ có chúng ta hằng ngày giam mình ở nhà, một chút của tiết kiệm cũng từ từ dùng hết rồi.”
Thiếu nữ nhịn không được mà thở dài, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Vốn chúng ta đã tìm được Quỷ Vương Hoàng Tuyền, đang tràn đầy hy vọng chờ hắn trở về, ai biết...”
Ánh mắt của nàng ta pha chút buồn bã, giọng nói thấp dần, cuối cùng không còn nghe được gì nữa.
Cố Thanh Sơn trầm tư giây lát, không hỏi nữa.
Hắn ném con cá đã được sơ chế xong xuôi vào trong chảo.
“Xèo!”
Chảo dầu phát ra một tiếng vang.
Cố Thanh Sơn cầm chảo lên, bắt đầu chuyên tâm giải quyết con cá kia.
Cá sông Vong Xuyên là nguyên liệu nấu ăn hiếm có, trước nay hắn chưa bao giờ chế biến, lần này muốn tích lũy kinh nghiệm liên quan.
Thiếu nữ móc mồi vào lưỡi câu, ném xuống Vong Xuyên lần nữa.
Cố Thanh Sơn tùy ý liếc mắt một cái.
Nhớ kỹ cần câu này cũng là một thanh thần khí, đại diện cho thần vị của một vị trong Câu Hồn Đoạt Mệnh.
Hiện tại, thần khí lại bị dùng để đi câu cá.
Đương nhiên thần chích sẽ không chết đói, nhưng thân là thần chích, không có đồ để ăn thì cũng quá thảm.
Mười tám tầng địa ngục bây giờ thật sự bần cùng như vậy?
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Một lát sau.
Thiếu nữ áo trắng từ xa bay tới, tay trái cầm một cái túi lớn, tay phải cầm một cái nồi cơm điện.
Nàng đáp xuống phía sau hai người, bày biện bàn ăn và dụng cụ ăn uống, sau đó xới cơm.
“Cơm chín rồi, dụng cụ ăn uống ta mang thêm một bộ, hơn nữa hôm nay vì để hoan nghênh thành viên mới, ta còn chuẩn bị rượu.”
Thiếu nữ lấy ra ba lon nước như hiến vật quý.
Thiếu nữ áo xanh kinh ngạc quay đầu lại nói: “Muội lấy ra ba bình rượu cuối cùng ra rồi?”
“Đúng vậy, vừa nãy muội nói sai, cái này xem như nhận lỗi.” Thiếu nữ áo trắng cười với Cố Thanh Sơn.
Sắc mặt nàng ta đột nhiên trầm xuống, lại nói: “Nếu như cá của ngươi ăn không ngon, ta sẽ không cho ngươi uống rượu.”
Cố Thanh Sơn nở nụ cười, lấy cá trong chảo bày ra đĩa, bưng lên bàn.
“Cá Hoàng Tuyền ta không quen thuộc cho lắm, hôm nay là lần đầu tiên làm, nếm thử đi.” Hắn nói.
Thiếu nữ áo trắng không kịp chờ đợi mà động đũa, gắp một miếng cá.
Nàng ta đứng hình.
Thiếu nữ áo xanh cũng thu cần câu, đi tới ngồi, lòng đầy hi vọng nói: “Làm sao vậy, ăn không ngon à? Nghe rất thơm mà.”
Thiếu nữ áo trắng vỗ bàn một cái, reo lên: “Quá ngon ấy chứ! Lâu lắm rồi không được ăn cá ngon như vậy.”
“Hả, vậy sao? Ta cũng nếm thử.” Thiếu nữ áo xanh vội vàng nói.
Hai người vừa ăn vừa ríu ra ríu rít.
“Nước canh cũng không tệ.”
“Ừ, miếng này cho tỷ, thưởng cho tỷ có công câu cá.”
“Thơm thật đó, chỉ với con cá này, ta có thể ăn một chén cơm lớn.”
“Ta cũng vậy.”
Hai người ăn một hồi, đột nhiên động thời ngừng lại, quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn lấy tay chống má, ngồi bên cạnh mỉm cười.
“Sao ngươi không ăn?” Thiếu nữ áo xanh hỏi.
“Trước lúc tới đây ta đã ăn rồi, không đói.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ áo trắng cầm một bình rượu tới: “Ngươi rất được, chịu gia nhập vào mười tám tầng địa ngục chúng ta, lại làm được thức ăn ngon, ta phải uống với ngươi.”
“Đúng, thuận tiện ăn mừng ngươi gia nhập.” Thiếu nữ áo xanh nói.
“Cạn ly!”
Ba người cùng uống, đặt ly xuống, ai nấy đều cảm thấy quan hệ gần gũi hơn nhiều.
Thiếu nữ áo xanh lại nâng chén nói: “Ta là thần Câu Hồn, muội muội ta là thần Đoạt Mệnh, bình thường gọi như vậy quá đáng sợ, đại thúc, sau này ngươi có thể gọi ta là Tiểu Lang, còn muội muội ta, ngươi có thể gọi là...”
Thiếu nữ áo trắng nhét một miệng đầy cơm, nói xì xồ không rõ: “Lưu Ly.”
“Hiểu rồi, các ngươi cứ gọi ta là Rod đi, không cần gọi đại thúc.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đại thúc nghe thân mật hơn.”
“Đúng.”
Hai người đồng thời gật đầu, tỏ vẻ phải kiên trì với quan điểm của mình.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Tùy các ngươi vậy.”
Hắn bưng rượu lên uống một ngụm, gió từ Vong Xuyên thổi tới, khiến hắn gần như quên hết những chuyện nặng nề khó chịu này.
Trời đột nhiên dần dần sáng lên.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hơn mười đường sáng xuất hiện từ xa xôi trong vòm trời.
Những đường sáng này kéo theo đuôi lửa thật dài, đồng loạt rơi xuống Vong Xuyên, trên mặt sông bốc lên những đám mây u ám, nhìn có vẻ tráng lệ.
“Trong hoàng tuyền có nhiều sao băng như vậy?”
Cố Thanh Sơn nghi ngờ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận