Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2022. Câu Nói Cuối Cùng (2)


Đánh dấu
Tạ Cô Hồng hơi ngẩn người, nói: "Cũng không phải chỉ có kiếm tu thì mới mệt mỏi, thực ra thì ngoài ta ra, mỗi một tu sĩ đều đang cố gắng hết sức của mình, phấn đấu vì truyền thừa của loài người."
"Ví dụ như?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tiên Vương." Tạ Cô Hồng nói.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Ngày xưa mình có thể có được Thiên kiếm, là bởi vì lần đánh cược cuối cùng của Tiên Vương.
"Tiên Vương..." Cố Thanh Sơn than thở: "À, Tạ cung chủ, ta có một việc muốn nhờ."
"Chuyện gì?"
"Thay ta chuyển tới Tiên Vương một câu, làm việc không nên liều mạng quá."
"Hả? Tại sao vậy?"
Cố Thanh Sơn cụp mắt xuống một lát, rồi mỉm cười nói: "Nỗi khổ của loài người sắp qua đi, ta cam đoan với các ngươi."
...
Ở một bên khác.
Trong một đống đổ nát của một môn phái.
Reneedol đứng bên ngoài môn phái hoang tàn này, cảm nhận sự thay đổi trên người mình.
"Lực lượng... đang tăng lên rất nhanh, chờ ta hoàn thành lần Tử Đấu này, sau đó giết Rod, thì sẽ ra ngoài tìm kiếm tung tích chân chính của cô bé kia."
Nàng ta nói nhỏ.
Tiếng sấm sét nổ vang.
Từ trên bầu trời có một ngọn lửa rơi xuống, hóa thành một người đàn ông.
Đại Ca.
Sắc mặt của Đại Ca rất phức tạp, đứng phía xa quan sát Reneedol.
Reneedol hơi ngẩn người, rồi bật cười.
"Ha ha ha, lúc đầu ta chỉ nghĩ vận mệnh không công bằng, thật sự không nghĩ tới cuối cùng ta lại phải đánh bại cả vận mệnh lẫn ngươi." Nàng ta lắc đầu, nói.
Từng tầng sáng tím đen xuất hiện sau lưng nàng ta, chồng chất với nhau và liên tục lóe lên.
Một luồng khí tức hủy diệt hóa thành một cơn gió mạnh, thổi bay tất cả đống hoang tàn xung quanh.
Đại Ca không nhúc nhích, sắc mặt lộ vẻ nhớ lại, nói: "Có lẽ ngươi đã không nhớ rõ, chúng ta đã từng chống lại loại tận thế này rồi."
"Ta không có chút ấn tượng nào cả, đi chết đi!" Reneedol quát.
Vô số luồng sáng tím vọt tới, bao phủ hoàn toàn Đại Ca vào bên trong.
Ngay sau đó...
Cũng không biết nơi trung tâm của luồng sáng tím này xảy ra chuyện gì, mà ngay sau một tiếng "vù vù" thì tất cả ánh sáng tím đều tan biến hoàn toàn.
Reneedol lùi về sau mấy bước, phun máu.
Đại Ca đứng yên tại chỗ, ngọn lửa đen trên người cũng biến mất.
Lực lượng mênh mông vô tận quấn quanh người Đại Ca, tụ tập sau lưng hắn ta thành một vùng ánh sáng lộng lẫy.
Reneedol nhìn Đại Ca mà ngẩn người.
Đại Ca cười cười với vẻ tự giễu, nói: "Đúng vậy, khi đó ngươi còn đang vội vàng thu thập bảo vật, cũng không biết rằng chúng ta đã hi sinh bao nhiêu người mới có thể chống lại loại tận thế này, cũng không có ấn tượng gì khắc sâu với tận thế này cả."
"Tới cuối cùng, khi ta phát hiện nhược điểm của tận thế này thì có khoảng hơn hai ngàn thần linh đã hi sinh trên chiến trường."
Reneedol nghe mà cảm thấy bán tín bán nghi.
Đối phương giống như đang nói chuyện tâm sự, giống như đã tính toán xong mọi chuyện vậy, không giống tới chiến đấu chút nào.
Mạc đang suy nghĩ điều gì chứ?
Ngọn lửa ánh sáng rừng rực trên người Đại Ca biến mất.
Một quyển sách rất dày bị rút ra, rồi thể hiện một cảnh tượng nào đó.
Đại Ca giơ trang sách đó cho Reneedol nhìn.
Trên trang sách đó có vẽ một con rối hình người màu tím đen, ở cạnh còn có ngôn ngữ Thần ngữ thuyết minh: "Tận thế Đoạt Linh."
"Ta không có chút ấn tượng nào cả." Reneedol quan sát trang sách rồi nói với vẻ thản nhiên.
Đại Ca nói: "Có một thiếu nữ chuyên môn chăm sóc hoa tươi giúp ngươi, cũng chết trong trận tận thế này, không biết ngươi có ấn tượng hay không?"
Reneedol hơi suy nghĩ rồi nói với vẻ kinh ngạc: "Thiếu nữ hoa tươi! Ta nhớ ra rồi, nàng là một nữ thần linh nhỏ tuổi nhất, khi nàng chết thì ta còn cảm thấy đau khổ một thời gian nữa."
"Đau khổ?" Đại Ca lặp lại.
"Đúng, nàng là một người chăm sóc hoa tốt nhất, đáng tiếc rằng sau khi nàng chết, ta cũng chỉ có thể sai người khác tới chăm sóc số hoa của ta."
Reneedol hơi nhớ lại, nói tiếp: "... Có vẻ như, trận tận thế đó, có thể ăn mòn linh hồn của con người..."
Sau khi nói xong nàng ta còn rùng mình vì sợ hãi.
Đại Ca rất bình tĩnh, nói: "Với dáng vẻ hiện tại của ngươi thì có lẽ máu của ngươi đang thay đổi, đây là một quá trình không thể ngăn cản, ngươi sẽ hoàn toàn biến thành một loại truyền tống trận hình người vượt không gian, quái vật bên ngoài Cánh cửa tận thế sẽ dùng cơ thể của ngươi mà xuất hiện tại nơi này, mà ngươi thì sẽ chết."
Reneedol cúi đầu quan sát bản thân.
Trên hai bàn tay của nàng ta, mạch máu đã nổi hết lên, hình thành từng đường mạch máu màu tro tàn.
Mạch máu đang ngọ nguậy với một quy luật nào đó, rồi dần dần căng lên.
"Reneedol, ta nhớ rằng đã từng dạy ngươi, khi ngươi còn chưa rõ ràng một loại lực lượng sẽ ẩn chứa những thứ gì, thì không thể sử dụng nó một cách tùy tiện." Đại Ca lắc đầu, nói.
Reneedol càng khủng hoảng hơn.
Nàng ta nói với giọng run rẩy: "Không, tại sao có thể như vậy được... Mạc, hiện tại ta nên làm gì?"
"Cách duy nhất, đó là truyền nhiễm nó cho người khác, làm như vậy mới có thể kéo dài sự chuyển biến của ngươi." Đại Ca nói.
"Truyền nhiễm như thế nào?"
"Tiếp xúc tay chân là được rồi."
Reneedol bay thẳng về phía Đại Ca ngay lập tức.
"Mạc, cứu ta!" Nàng ta nói lớn.
Đại Ca nhìn nàng ta, không nhúc nhích.
Reneedol ôm chặt Đại Ca, nói nhanh: "Mạc, đợi lát nữa hãy cùng ta đi tìm những người khác, chúng ta hãy truyền nhiễm loại tận thế này ra ngoài, như vậy thì chúng ta sẽ có thể..."
Đại Ca ôm chặt nàng ta, vỗ nhẹ lên vai rồi an ủi với giọng dịu dàng: "Reneedol, đừng nóng vội, thực ra cũng không cần sợ."
Reneedol giật mình, rồi nói với giọng mừng rỡ: "Mạc, ngươi có cách nào tốt hơn rồi sao? Đúng vậy, khi trước ngươi đã lãnh đạo vạn thần chống lại rất nhiều tận thế, như vậy chúng ta mới có thể sống sót được."
"Đúng." Đại Ca gật đầu nói.
"Vậy..." Reneedol nhìn chằm chằm Đại Ca, chờ đợi Đại Ca nói tiếp đoạn sau.
Đại Ca lại không nhìn nàng ta nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía đám mây trên trời.
"Ta có một câu nói, phải nói cho ngươi biết." Đại Ca nói.
Reneedol hơi giật mình, rồi chợt hiểu ra.
Nàng ta thở dài, nói: "Mạc, ta biết ngươi yêu ta, hiện tại ngươi hãy nói còn cách nào mới có thể sống sót đi."
Đại Ca nhắm mắt lại, nói với giọng nói cực nhỏ, hầu như không ai có thể nghe thấy.
"Reneedol..."
Reneedol cố gắng không lộ vẻ khó chịu, xen lời: "Ta biết, thực ra ta biết tình cảm của ngươi, thế nhưng hiện tại chúng ta phải nghĩ cách nên sống sót như thế nào, Mạc!"
Đại Ca im lặng.
Bỗng nhiên...
Ánh sáng từ trên người Đại Ca bùng nổ ra, hình thành một vùng biển ánh sáng huy hoàng rực rỡ, quét sạch toàn bộ ngọn núi, xông thẳng bầu trời, chiếu rọi vô số thế giới trong hư không.
"A a a a a a..."
Reneedol kêu rên thảm thiết.
Trong thời gian cực ngắn, nàng ta được tận thế làm sống lại liên tục hơn ba mươi lần, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được ánh sáng tinh khiết trên người Mạc.
Cuối cùng...
Khi tất cả ánh sáng tản đi, nơi đó chỉ còn lại mỗi mình Mạc.
Đại Ca hình như vẫn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, hơi có vẻ xuất thần.
"Reneedol, kiếp sau đừng nên gặp lại ta..."
Mạc nói nhỏ.
Trên đỉnh núi.
Cơ thể của Reneedol dần dần tan rã bên trong ánh sáng, cũng không còn tồn tại chút dấu vết nào nữa cả.
Đại Ca đứng yên không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi tất cả ánh sáng đều biến mất hết.
Mọi chuyện đều kết thúc.
Xung quanh không còn ai cả.
Sắc mặt Đại Ca dần dần trở nên lạnh lùng.
Bỗng nhiên...
Có một luồng sáng màu tím sẫm từ trên trời bắn xuống, rơi xuống trước mặt Đại Ca, ngưng tụ thành một loại hình người.
Tồn tại này cao khoảng mấy chục mét, lơ lửng trên đỉnh núi, quan sát Đại Ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận