Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2108. Đêm (2)


Đánh dấu
"Chết đi!"
Cố Thanh Sơn gầm thét xuất kiếm.
Trong nháy mắt tiếp theo ——
Một cái bóng đã thay thế tu sĩ ác quỷ, bị bộ xương khô ôm lấy bất động, lại bị trường kiếm của Cố Thanh Sơn đâm trúng.
Xương khô như được đại xá, bay ngược về bên cạnh Bộ xương ánh sáng, nhỏ giọng nói: "Đa tạ."
"Không có gì, điệu múa này hình như có liên quan rất lớn, là một bí mật cực kỳ có giá trị." Bộ xương ánh sáng nặng nề nói.
Xương khô thì thầm: "Giao phó thời gian —— "
Trên người gã ta lập tức mọc ra máu thịt lông tóc, thậm chí biến ra cả một bộ trang phục ác quỷ để mặc lên người.
Chớp mắt trước đó vẫn là xương khô, chớp mắt sau đã triệt để khôi phục.
Đây chính là sức mạnh của tận thế Thời Gian, nó gần như là một tận thế không cách nào bị hủy diệt!
Tu sĩ ác quỷ lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn và bộ xương trắng kia, trong nét mặt có thêm chút thận trọng phòng bị.
Cố Thanh Sơn và bộ xương trắng cũng đứng đó nhìn chúng.
"Đáng tiếc..." Giọng nữ khàn khàn vang lên lần nữa, "Đối diện là hai loại tận thế cao cấp, không cách nào giết chết trong một lần được."
Cố Thanh Sơn nói: "Bây giờ còn biện pháp nào đối phó bọn chúng không?"
"Cậu quá yếu... Rất nhiều biện pháp đều không dùng được... Không thể chiến thắng bọn chúng..." Giọng nữ khàn khàn tiếc nuối nói.
Đối diện bọn họ, tu sĩ ác quỷ và Bộ xương ánh sáng nhìn nhau.
—— Bộ xương trắng kia lại dám nói như vậy.
Câu nói này nằm ngoài dự đoán của chúng.
"Ngươi có ý kiến gì không?" Bộ xương ánh sáng hỏi.
Tu sĩ ác quỷ lắc đầu nói: "Hư không vô tận, những thứ kỳ quái và vật quỷ dị cũng vô tận —— Kể cả loại tận thế đã diệt sạch vô số các thế giới như ta cũng chưa từng tiếp xúc qua quái vật thế này."
"Có phải là bí mật cao cấp hơn hay không?" Bộ xương ánh sáng hỏi.
"Có khả năng." Tu sĩ ác quỷ nói.
Hai đại tận thế yên tĩnh.
Khí thế trên người bọn chúng đã không như trước nữa.
Nếu như trước đó chỉ là chiến đấu, vậy thì hiện tại đã có thêm một luồng khí thế mãnh liệt.
Bọn chúng đang chuẩn bị dồn hết sức lực mà đối phó!
"Nếu dùng hết toàn lực thì tiêu hao khá lớn, nhưng ta cảm giác bắt lấy hắn, có thể biết được rất nhiều bí mật có giá trị." Bộ xương ánh sáng nói.
"Cho dù đây chỉ là một bộ phân thân nho nhỏ của ta, nhưng quả thật vừa rồi đã khiến ta cảm nhận được một ít hơi thở của sự kết thúc. Thật ghê gớm." Tu sĩ ác quỷ nói.
"Vậy thì —— "
"Được."
Bộ xương ánh sáng hóa thành một ngọn lửa trắng nhợt nhưng hừng hực, bao phủ trên người tu sĩ ác quỷ.
Tu sĩ ác quỷ bắt đầu biến hóa kịch liệt ——
Phía bên kia, bộ xương há miệng, phát ra giọng nữ khàn khàn: "Cẩn thận đi, trong bọn chúng một tên là tận thế Thời Gian, một tên là tận thế Hào Quang Yên Tĩnh, hiện tại đang dung hợp thành vũ trang tận thế thời gian uy lực vô tận. Mặc dù trên người cậu có uy năng 'Bất Hủ', nhưng lại không cách nào ngăn cản đòn tấn công hợp nhất của bọn chúng."
"Nữ sĩ, tôi phải cố níu chân bọn chúng, nếu không cánh cửa thế giới mà mở ra, hết thảy sẽ bị hủy diệt." Cố Thanh Sơn nói.
Bộ xương lặng yên một lúc rồi nói: "Không có biện pháp, muốn kéo dài thời gian, bây giờ cậu chỉ có thể dùng thứ này, hơn nữa cũng không kéo được bao lâu."
Bộ xương xoay người, duỗi ngón tay xương ra, điểm nhẹ một cái lên cánh tay trái của Cố Thanh Sơn.
Chỉ một thoáng, một ánh hào quang màu xanh xuất hiện.
Cố Thanh Sơn rơi vào hoảng hốt.
Phong cảnh bốn phía đã biến đổi.
Mặt trời chói chang treo trên trời cao.
Mặt đất khô cạn.
Trong cánh đồng hoang im lìm hiu quạnh có một tế đàn cổ xưa đang đứng sừng sững.
Rất nhiều người vây quanh tế đàn, không ngừng khiêu vũ ca hát.
Những mảnh da thịt trên người họ lộ hết ra ngoài, trên đó vẽ đầy những ấn ký màu đen kỳ dị mà tràn ngập cảm giác nguyên thủy. Khi bọn họ nhảy múa, những ấn ký màu đen nọ cũng theo đó mà thay đổi, khiến bọn họ trông có vẻ quỷ dị không nói lên lời.
Trên tế đàn thiêu đốt ngọn lửa hừng hực.
Cố Thanh Sơn đứng ngay bên cạnh ngọn lửa, ngơ ngác nhìn qua tất cả mọi thứ ở bốn phía.
Giọng nữ khàn khàn vang lên bên cạnh hắn:
"Lấy sự dẫn d8at1 của ta, đánh thức linh hồn Tế Vũ Hồng Hoang đang ngủ say."
Ngọn lửa đột nhiên tung thẳng lên bầu trời.
Một bóng người xuất hiện trong ngọn lửa.
"Quá sớm... Hiện tại kêu gọi ta còn quá sớm..." Bóng người kia lên tiếng.
Bộ xương phát ra giọng nữ khàn khàn: "Bớt nói nhảm đi, ngươi cứ bỏ qua tờ tranh tế này, cho ta mượn sức mạnh của ngươi. Ta muốn bảo vệ người trước mặt này."
"Vì sao?" Bóng người kia hỏi.
"Tận thế đã tiến vào cánh cửa thế giới rồi, cậu ta là người ngăn cản sau cùng." Giọng nữ khàn khàn kia nói.
Bóng người nọ im lặng một hồi, sau đó mới nói: "Được thôi, ta hiến tế bức tranh này, nhưng sức mạnh của nó thực sự có hạn, chỉ có thể giúp linh hồn ngươi giáng lâm một chút thôi, căn bản không có cách chiến thắng tận thế."
"Ta biết, nhưng trước mắt chỉ có biện pháp này." Giọng nữ khàn khàn nói.
Tất cả ảo giác đã đi xa, biến mất không thấy gì nữa.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn còn đứng ngay trong hư không hắc ám.
Chẳng biết lúc nào, trong lòng hắn đột nhiên đã cảm ngộ được đôi điều.
Bên trong hư không, một giọng nữ uyển chuyển du dương không ngừng ngâm xướng.
Hắn phóng ra mấy bước, nâng cánh tay lên mà quát: "Lên!"
Hư không chấn động.
Sương mù u ám bỗng nhiên tuôn trào, lại tan biến một cách nhanh chóng.
Tùng tùng tùng tùng tùng!
Trống trận vội vàng.
Chỉ thấy mấy chục bộ xương khô xuất hiện quanh bốn phía Cố Thanh Sơn, hợp thành một đội hình phòng ngự.
Khí thế oanh liệt tỏa ra bốn phía.
Đối diện Cố Thanh Sơn, hai đại tận thế vừa hoàn thành dung hợp.
Trong tay tu sĩ ác quỷ đang nắm một đôi găng tay đang cháy hừng hực ngọn lửa màu trắng nhợt, phía sau gã hiện ra mấy chục ánh hào quang trắng xóa vươn xa ra cực hạn.
Thời thời khắc khắc, quang ảnh lần lượt giao thoa, quay chung quanh trên người gã ta.
Tu sĩ ác quỷ nhìn về phía Cố Thanh Sơn, trầm giọng nói: "Thứ tự càng cao thì có sức mạnh mang tính hủy diệt càng mạnh, hiện tại đã đến lúc kết thúc mọi chuyện."
Gã ta tùy tiện đánh ra một quyền.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ hư không hắc ám hóa thành một mảnh tuyết trắng chói mắt.
Khắp bốn phía, cơn gió như trận hồng thủy không ngừng phun trào.
Trong dòng chảy thời không hỗn loạn, hắc ám đang xuyên thấu vào, dần dần trừ khử hết mọi hào quang nơi đó.
Ánh sáng cuối cùng đã tan mất.
Mọi thứ đều bị hủy diệt.
Di tích Vạn Thần Điện ẩn chứa vô số thế giới, chỉ một quyền này thôi đã triệt để hóa thành bột mịn, bay tán loạn trong dòng chảy thời không hỗn loạn, cũng không còn bất kỳ tung tích nữa nào.
Hết thảy dần dần khôi phục.
Chỉ thấy trước mặt Cố Thanh Sơn, tất cả các bộ xương đều đã triệt để vỡ vụn.
Nhưng Cố Thanh Sơn chỉ bị một vết thương nhẹ nhỏ bé mà thôi.
"Hả?"
Hiển nhiên, tu sĩ ác quỷ có hơi bất ngờ, gã ra nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, nhỏ giọng nói: "Không có khả năng, rõ ràng hắn ta còn không cản được một kích của ta kia mà..."
Cố Thanh Sơn lui lại một bước, hai tay giơ lên thật cao, vung mạnh xuống phía dưới.
"Đến tiếp nào!" Hắn quát lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sương mù chung quanh không ngừng nổ tung, bị gió thổi tan đi.
Từng bộ xương lành lặn không chút sứt mẻ lại xuất hiện, bày ra tư thế phòng ngự, ngăn cản trước mặt hắn.
"Thế này không đủ, chưa đủ!"
Cố Thanh Sơn quát.
Những bộ xương kia nghe thấy câu nói của hắn thì từ bỏ tư thế phòng ngự, hóa thành từng vệt sương mù màu xám trắng, vây quanh hắn không ngừng xoay tròn.
"Lên đi." Giọng nữ khàn khàn lên tiếng.
Hai tay Cố Thanh Sơn mỗi tay nắm một thanh kiếm, thân hình hắn biến mất, phóng tới trước mặt tu sĩ ác quỷ.
Trong hư không, tất cả âm nhạc đã biến đổi, trở nên gấp rút hơn rất nhiều, lại còn tràn ngập sát ý.
"Giết —— giết ——" Theo đó là một giọng nữ ngâm xướng cao vút.
Song kiếm hóa thành ngàn vạn kiếm, chớp mắt đã chém khắp mười phương, cuối cùng lại bộc phát ra một tiếng va đập không cách nào chịu thấu.
Keng!
Tu sĩ ác quỷ vung mạnh đôi găng tay tỏa ánh hào quang trắng xóa, chống chọi lại song kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận