Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1681. Không Giống Phán Đoán


Đánh dấu
Dựa theo báo cáo nhiệm vụ, đây là một tận thế Phong Ấn quy mô cực kỳ lớn.
Tận thế cấp Phong Ấn là tận thế mà chúng sinh có thể chống lại, hủy diệt hoặc phong ấn.
Loại tận thế đẳng cấp này sao có thể diệt sạch toàn bộ ý chí của thế giới?
Rất nhiều thế giới bị tận thế tàn phá còn có thể lưu giữ ý chí còn sót lại.
Như đã nói, Cố Thanh Sơn căn bản chưa từng thấy tận thế có thể trực tiếp xóa sạch ý chí của thế giới.
Hình như...
Trong lòng hắn có một bóng ma đang lặng lẽ bao trùm.
Nhưng mà bây giờ phải xem cửa ải này trước đã, chuyện khác để sau hẵng nói.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, tay cầm Thiên Địa song kiếm, đứng lẳng lặng chờ đợi trong bầu trờ đầy bão cát.
Một giây kế tiếp.
Chỉ thấy giữa bão cát đầy trời, một phần cát đen tụ lại, hóa thành một kỵ sĩ mặc giáp cưỡi chiến mã.
“Ta thức tỉnh từ một nơi xa xôi trong tận thế, muốn dẫn một linh hồn rơi vào giấc ngủ sâu trong hư vô.”
Kỵ sĩ đờ đẫn nói.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm bất động, lẳng lặng cảm thụ sức mạnh dao động trên người đối phương.
So với tên lính xuất hiện lúc trước, uy thế trên người tên kỵ sĩ này cường đại gấp mấy lần.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn giật giật, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc ngươi còn sống hay đã chết?”
Kỵ sĩ chĩa trường kiếm về phía Cố Thanh Sơn, nói:
“Khi tận thế tước đoạt tất cả của ngươi, ngươi sẽ hiểu sống hay chết chỉ là lời nói dối buồn cười, giống như sự phòng ngự mà ngươi dựa vào.”
Theo lời hắn nói, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cúi đầu nhìn.
Lại thấy áo giáp thích khách trên người mình hóa thành cát vàng mỏng manh, theo gió tan đi.
Cái gì!
Cố Thanh Sơn sợ hãi biến sắc.
Áo giáp này là trang bị phòng ngự của thích khách cấp cao, dựa vào sức phòng ngự của nó, mình có thể tập trung giết người trong trận chiến.
Nhưng chỉ với một câu nói của đối phương, áo giáp này liền hóa thành cát rồi biến mất.
Không, sức mạnh như vậy tuyệt đối không chỉ là tận thế cấp Phong Ấn.
Trong lòng Cố Thanh Sơn nặng trĩu.
Trong hư không, trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng hiện ra dòng chữ nhỏ:
[Tận thế bão cát đã phá hủy một món trang bị phòng ngự trên người ngài.]
[Xin chú ý, ngài mất đi trang bị phòng ngự, trận chiến đã bắt đầu.]
Chỉ thấy tên kỵ sĩ kia thúc giục chiến mã, dần dần tăng tốc.
Dường như chỉ trong nháy mắt, tốc độ tấn công của hắn liền tăng lên.
Kỵ sĩ nâng trường kiếm, theo tốc độ chiến mã, triệt để hóa thành một tia sáng, lao thẳng tới Cố Thanh Sơn!
Quá nhanh, căn bản không thể thấy rõ!
Ánh nhìn của Cố Thanh Sơn trở nên sắc bén, bước về phía trước, vung kiếm đón nhận.
Kỵ sĩ nhanh, kiếm của Cố Thanh Sơn còn nhanh hơn!
Hai kiếm chạm nhau.
“Keng!”
Một tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên, Địa kiếm dè chặt lên vai kỵ sĩ.
“Lui!”
Cố Thanh Sơn quát lớn một tiếng, đánh cho đối phương cả người lẫn ngựa bay giữa không trung.
Công thủ hoán đổi!
Trong chớp choáng, Cố Thanh Sơn như ảo ảnh nhào tới, Thiên kiếm trên tay kia vẽ ra một đường cung bén ngọt.
Kỵ sĩ hai tay cầm kiếm, toàn lực ngăn cản một kiếm của Cố Thanh Sơn.
Hai kiếm chạm nhau lần thứ hai, không đợi kỵ sĩ có bất kỳ phản ứng nào, kiếm thứ hai uy lực mạnh hơn liền ầm ầm xuất hiện.
Sau đó là kiếm thứ ba.
Nói ra tuy chậm, nhưng kỳ thực toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Tất cả kiếm kỹ, tất cả sách lược, chẳng qua chỉ có thể diễn tả bằng một chữ “nhanh”.
Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, kiếm sau uy lực hơn kiếm trước, trong nháy mắt liên tục chém ra ba kiếm vào không trung, trực tiếp chém kỵ sĩ và ngựa của gã ngã xuống đất.
“Ầm!”
Kẻ địch rơi mạnh xuống đất.
Con chiến mã hí một tiếng, hóa thành bão cát, biến mất.
Kỵ sĩ gắng gượng đứng dậy, nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
“Đây là kiếm thuật gì?” Gã hỏi.
“Lăng Tuyệt, kiếm thuật chặn đòn.” Cố Thanh Sơn nói.
“Kiếm pháp hay.” Kỵ sĩ khen.
“Đương nhiên là kiếm pháp hay, nếu như ngươi bằng lòng phản bội tận thế, ta dạy cho ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Kỵ sĩ rơi vào trầm tư.
Thân thể của gã dần dần tróc thành từng mảng, từng mảng cát mỏng, rơi vào trong gió.
“Rốt cuộc ngươi là cái gì?” Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi.
Kỵ sĩ không trả lời hắn, chỉ thấp giọng lẩm bẩm: “Sinh mệnh... Buồn cười biết bao.”
Gã hoàn toàn tan thành bão cát, biết mất ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Toàn bộ bão cát vây quanh Cố Thanh Sơn dần dần ngừng lại.
Trong hư không xuất hiện dòng chữ nhỏ:
[Tận thế hủy diệt lần thứ hai đã thất bại.]
Trong lòng Cố Thanh Sơn có chút chán nản, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc đây là tận thế gì?”
Giao diện Chiến Thần đáp lại: [Tin tức không đủ, chỉ biết tận thế loại bão cát này hiện nay tương tự như tận thế bão cát.]
“Hiện nay? Nói rõ ràng.”
[Tận thế bão cát là tận thế cấp Vô Sách, nhưng nó có tính trưởng thành, không ai biết được nó sẽ phát triển như thế nào.]
Vô Sách. Trưởng thành.
Trong lòng Cố Thanh Sơn trĩu nặng.
Không giống phán đoán của thành Hư Không.
Có lẽ là lúc vừa mới tiếp xúc với tận thế này, chiến đấu vẫn còn rất nhẹ nhàng, cho nên bị thành Hư Không nhận định là tận thế cấp “Phong Ấn”.
Thực ra đã nói qua, tận thế cũng không phải có bốn cấp.
Bởi vì cấp thứ tư “Không Thể Biết” chỉ có rất ít người biết được, nhiều người đến thấy cũng chưa từng thấy.
Nói chung ba cấp bậc tận thế đại biểu cho đa số tận thế đã từng xuất hiện.
Đối mặt với tận thế cấp Phong Ấn, mọi người còn có khả năng chiến thắng nó.
Đối mặt với tận thế cấp Vô Sách, chỉ có thể cứu giúp tất cả sinh mệnh và tài nguyên, vừa đánh vừa lui, tìm một con đường sống.
Tận thế cấp Vô Sinh...
Trong ghi chép lịch sử, không có bất kỳ người nào có thể sống sót từ trong tận thế này.
Lần này là cấp Vô Sách lên sàn, lại còn có tính trưởng thành, thật sự khiến cho lòng người căng thẳng.
Hơn nữa ý chí của thế giới này đã bị xóa bỏ trước một bước.
Cố Thanh Sơn mặt nặng như chì, trong lòng suy tư cuồn cuộn.
Bỗng nhiên, dường như hắn nhận ra điều gì, vội vàng móc thẻ thân phận ra.
Một màn hình sáng bay thẳng lên, hóa thành thông tin tình báo mới nhất.
[Những người tham gia nhiệm vụ xin chú ý.]
[Tận thế đi qua Tinh Vực U Ám đã được đánh giá một lần nữa, xác nhận từ cấp Phong Ấn điều tới cấp Vô Sách.]
[Nội dung nhiệm vụ các phương đã thay đổi, xin nhấn vào thẻ để kiểm tra nhiệm vụ thuộc về ngươi.]
Cố Thanh Sơn nhấn một cái lên minh bài thân phận.
Một dòng nhiệm vụ thuộc về hắn xuất hiện:
[Thích khách biệt hiệu “Tội Ngục Long Vương”, xin mau chóng tìm đến thị trấn U Hỏa cách hai vạn sáu nghìn dặm về hướng chính bắc, tham gia vào trận chiến bảo vệ thị trấn.]
Cố Thanh Sơn nhìn qua một lần, cất thẻ thân phận đi.
Tâm trạng của hắn hơi nặng nề.
Nhiệm vụ chiến đấu tự do đã trở thành trận chiến bảo vệ thị trấn.
Tận thế trưởng thành quá nhanh, tin tức quá ít, bây giờ không biết nên đối phó như thế nào.
Nó sẽ trở thành tận thế cấp Vô Sinh sao?
Cố Thanh Sơn nhìn về phương bắc, trầm tư vài giây.
Vô Sách.
Khiến cho người ta bó tay hết cách.
Không biết được mấy người có thể sống sót trong tận thế này.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, lấy một con gà trống nhiều màu ra từ trong ngực.
Đưa tay kéo mào gà, gà trống nhiều màu lập tức sống lại.
Nó xòe cánh duỗi người, nhìn Cố Thanh Sơn.
“Chuyện gì thế, ta đang ngủ mà, thằng nhóc nhà ngươi có thể yên tĩnh một chút không!” Gà trống ai oán nói.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn tặng ngươi một ít hồn lực, nhưng mà bây giờ nhìn ngươi có vẻ như không cần.”
Nói xong, hắn làm bộ như muốn cất gà trống nhiều màu đi.
Gà trống cuống quýt vỗ cánh, liên tục cười làm lành, nói: “Ông trẻ ơi! Ông của ta ơi! Ngài có việc gì cứ trực tiếp chỉ thị là được, cho hồn lực làm gì, quá khách khí rồi.”
Cố Thanh Sơn liếc nhìn giá trị hồn lực của mình.
Không chỉ có ba trăm triệu hồn lực nhờ giết Kẻ Phán Xử Vận Mệnh Chúng Sinh.
Thực ra khi ở trong ngôi mộ lớn, để đối phó với một người khổng lồ nguyên tố trong ảo giác tận thế, mình đã hóa thân thành Quất Hoàng, ăn rất nhiều cá muối.
Mỗi một con cá muối đều là tinh hoa sức mạnh của người khổng lồ nguyên tố, bị năng lực “Hóa Thân Quất Hoàng” chuyển hóa thành hồn lực thuần túy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận