Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 950: Đánh tan sương mù (1)


Chương 950: Đánh tan sương mù (1)
Nghe phương hướng mà tiếng động truyền đến chính là địa lao đồ tể.

Bởi vì có nhiều loại quái vật quá mạnh đến mức chỉ có thể bắt giữ mà giết lại không chết, cho nên mới xây dựng lên cái địa lao này.

Từ khi lò sát sinh được xây dựng, vẫn dựa theo yêu cầu của cấp trên, đưa một số quái vật hung dữ được chỉ định đến nhốt ở đây.

Địa lao này cho đến bây giờ chưa từng xảy ra chuyện gì

Vương tướng quân mặt không đổi sắc nhìn mọi người, hỏi: "Ai đang ở trong phong ấn của địa lao"

Lý quản sự lắp bắp nói: "Một, một tên, đầu bếp vừa đến."

"Tên, tu vi, đến từ nơi nào?" Vương tướng quân tiếp tục nói.

"Trương Tiểu Vân, cảnh giới Kim Đan, doanh trại dự bị số 23."

"Chỉ mới đến cảnh giới Kim Đan cũng có thể xuống nơi đó, chỗ kia không phải đã có lệnh cấm bất cứ kẻ nào cũng không được đặt chân đến, sao các ngươi lại để hắn ta đi vào đó?" Giọng điệu của Vương tướng quân chuyển sang tức giận.

Trán Lý quản sự mướt mồ hôi, một chữ cũng không dám hó hé.

"Đại nhân…"

Hắn cầm lấy một túi trữ vật, vừa cười vừa dúi vào tay Vương tướng quân.

Bùm bùm bùm bùm bùm.

Ánh sáng thánh khiết liên tiếp bùng nổ trên người các tu sĩ.

Chớp mắt, cả đám người đều hóa thành tro bụi.

"Đây là…" Lý quản sự hoảng hốt lên tiếng.

Cho dù tốt xấu như thế nào, có thể được phái đến một chỗ như thế này thì hắn ta ắt cũng phải có mắt nhìn khác người.

Lý quản sự đột nhiên hét ầm lêm: "Vương tướng quân, không, là thần linh…"

Bùm.

Trên người hắn ta bùng lên một ngọn lửa thành khiết, phút chốc đã thiêu rụi thân thể hắn ta thành một đống tro tàn.

Toàn bộ tu sĩ trong doanh trại đều bị đốt sạch.

Không còn một ai có thể sống sót.

Vương tướng quân đứng bất động tại chỗ.

Ngay trên mi tâm của hắn ta có một ngọn lửa màu xám không ngừng bốc cháy.

"Hừ, tham dục lan tràn, khó trách lại bắt người tiến vào nơi đó."

Vương tướng quân xoay người, ánh mắt hướng ra ngoài cửa.

"Địa lao đã chết không ít, xem ra ta phải tự mình đến xem một chuyến."

Vừa chớp mắt, hắn ta đã trực tiếp biến mất khỏi chỗ cũ.

Cửa địa lao.

Vương tướng quân đã thu lại hào quang trên trán mình.

Cửa sắt của địa lao bị hắn ta phá tan.

Pháp trận phòng ngự vốn rất mạnh bị hắn dùng một trận bàn xóa bỏ.

Vương tướng quân bước chân vào bóng tối, hướng đến nơi sâu nhất trong lòng đất.

Tầng một của địa lao.

Tất cả quái vật sớm đã bị tàn sát sạch sẽ.

Thi thể của quái vật đều bị truyền tống đến một nơi không ai hay biết.

Vương tướng quân cẩn thận xem xét cả một tầng địa lao trống rỗng mà chau mày.

Rốt cuộc đối phương là ai?

Mà tàn sát hết cả một tầng như vậy

Mặc kệ như thế nào, ngàn vạn lần không nên chọc giận vị nào, nếu không hậu quả sẽ không lường trước được.

Vương tướng quân hít một hơi thật sâu, đứng lên pháp trận xuyên đến tầng thứ hai.

Nơi này là nơi giam giữ quái vật thượng cổ, ngay cả hắn cũng chỉ có thể truyền tống từng tầng từng tầng mà xuống.

Tầng thứ hai.

Tầng thứ ba.

Cho đến tận tầng thứ mười ba.

Vương tướng quân nhìn vũng máu đổ phía dưới, trong ánh mắt thoáng qua một tia sợ hãi.

Vũng máu chảy nhẹ nhàng, chứng tỏ mọi thứ dưới tầng này đều không bị hề hấn gì.

Đây là tin tốt.

Vương tướng quân thở phào nhẹ nhõm.

"Kẻ canh giữ cửa nhỏ của Hoang Cổ, hậu duệ của Thủ hộ giả Hoang Cổ, lãnh chúa thống trị vùng đất nam cổ."

Vương tướng quân ngắt quãng nói.

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía vách tường.

Chỉ thấy hai tên quái vật một sừng hình người may mắn còn sống đứng im không dám động đậy.

Nhưng ở một vệt lõm vào trên vách tường đối diện có một loại động vật thân mềm màu xám bám dính lên đó.

Tuy rằng con trùng này nhìn chỉ lớn bằng cái móng tay, nhưng nó làm sao có thể thoát khỏi sự kiểm soát của thần linh mà tồn tại ở nơi này.

Vương tướng quân im lặng một lát rồi bắt đầu phóng ý niệm.

Ba.

Loài vật thân mềm kia vừa bị ý niệm của Vương tướng quân nhẹ nhàng chạm đến đã chết ngay lập tức.

Vương tướng quân cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Mặc kệ con trùng này vốn đã sinh tồn ở nơi đây hay là bị được người khác đem đến đây thì tóm lại nó cũng đã chết.

Không hề để ý đến chuyện cỏn con này, Vương tướng quân tiếp tục nói xong lời vừa nãy.

"Nơi này đã xảy ra chuyện gì quấy nhiễu sự yên tĩnh của ngài vậy?" Hắn ta hỏi.

Một lát sau.

Sâu trong vũng máu truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Ta ở đây rất thoải mái, nếu con rệp kia của các ngươi không đến quấy rầy ta nghỉ ngơi thì ở đây vẫn rất tốt."

Vương tướng quân ngẩn người.

"Con rệp" Hắn nhắc lại.

"Đúng vậy." Giọng nói khàn khàn kia châm chọc nói, "Một con rệp thật đáng thương, dám nói xằng nói bậy tự xưng là thần linh."

Sắc mặt Vương tướng quân dần dần trở nên u ám.

Hắn ta chậm rãi nói: "Có một loại vật rất kỳ lạ, chủ nhân chúng lệnh cho chúng canh giữ cửa thật tốt, kết quả là chúng lại trái lệnh và bắt đầu ăn những hậu duệ của chủ nhân, ngươi nói loại kẻ ác này nếu bị chủ nhân của chúng phát hiện thì sẽ có kết cục như thế nào đây?"

"Chúng ta không có chủ nhân." Tiếng rống kia bỗng trở nên phẫn nộ: "Nhân tộc đã hơn triệu năm chưa từng trở về cửa thế giới, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn biến thành thức ăn của ta hay sao?"

Cảm thấy đã chọc giận được đối phương, Vương tướng quân lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Hắn bình tĩnh đích nói: "Không, đương nhiên không, ta chỉ muốn giúp các ngươi ăn sạch hậu duệ của chủ nhân mình, tuy nhiên các ngươi đừng quên hiệp nghị giữa chúng ta."

Giọng nói khàn khàn kia bỗng im lặng một chốc, ngờ vực nói: "Ta thật không hiểu các ngươi tự gọi mình là thần, tại sao lại bắt chước hình dáng của con người, tại sao lại cố chấp với cánh cửa kia đến như vậy?"

Trong giọng nói của nó mang theo tiếng cười ác độc: "Chẳng lẽ là vì để tránh thoát chúng ta?"

Ánh mắt Vương tướng quân tối sầm lại: "Chúng ta đã đi khắp cả thế giới, đến tất cả những nơi tận cùng của thế giới nhưng vẫn không có cách nào phát hiện được một thế giới mới nào khác, cho nên chúng ta cần các ngươi dựa theo hiệp nghị, mở cánh cửa Hoang Cổ ra, đế bọn ta bước vào bên trong xem rốt cuộc nó là cái gì."

Giọng nói khàn khàn cười nhạo nói: "Ngu xuẩn, ngay cả kẻ đã từng là chủ nhân của chúng ta cũng đã biến mất khỏi cánh cửa này hàng triệu năm, loại sâu bọ như các ngươi cũng dám dòm ngó đến nơi này?"

Vương tướng quân kiên trì nói: "Nếu vi phạm hiệp nghị giữa chúng ta thì ngay cả vương của các ngươi e là cũng không được sống thoải mái đâu."

"Hừ, khi nào các ngươi hoàn thành nhiệm vụ như trong hiệp nghị, chúng ta tất nhiên sẽ để các ngươi đi vào."

Giọng nói khàn khàn khinh thường vứt ra một câu như vậy.

Vương tướng quân lớn tiếng đáp trả: "Chúng ta đã hoàn thành rồi, chẳng phải các ngươi đang ăn thịt Nhân tộc khắp nơi sao?"

Giọng nói khàn khàn quát: "Không, còn có trật tự đáng sợ kia, thứ đáng sợ nhất không phải là hậu duệ của Nhân tộc, mà theo một lời lưu truyền, chỉ cần Nhân tộc có được trật tự đó thì bọn chúng sẽ trở nên vô cùng mạnh, các ngươi vẫn chưa xử lý xong chuyện mấu chốt này."

"Đây cũng không phải là vấn đề, lãnh chúa Nam cổ, chúng ta có cách để thu phục trật tự."

"Cách gì?"

"Chúng ta sẽ lựa chọn các loại trật tự ham muốn sức mạnh, đầu tiên sẽ thả Trật Tự Ma Vương ra ngoài."

"Trật Tự Ma vương?"

"Đúng, đây là một loại Trật Tự đáng sợ nhất, nó nô dịch chúng sinh, cắn nuốt vô số nhân tộc, cuối cùng lại chỉ có thể sinh ra một gã Ma vương chân chính."

"Tuyệt không thể để bọn họ sinh ra Ma vương."

"Đương nhiên là không, chúng ta đã trở thành Thần của con người, mà tội ác kinh khủng của Trật Tự Ma Vương chắc chắn sẽ chứng mình với con người rằng Trật Tự nên bị vứt bỏ."

Vương tướng quân kích động tiếp tục nói: "Chỉ cần các ngươi có thể giúp chúng ta một lần này, ta đảm bảo Trật Tự đầu tiên được thức tỉnh là Trật Tự Ma Vương, vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi, cho dù chúng ta không làm gì thì Nhân tộc cũng sẽ sợ hãi loại Trật Tự cực đoan như vậy, huống hồ thần linh chúng ta sẽ dẫn dắt con người đối kháng với Trật Tự Ma Vương."

Giọng nói khàn khàn rơi vào im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận