Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 294: Bị dọa

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Tông môn.
Lâm Phàm từ hư không xuất hiện, rơi xuống
Lúc này, hắn lại phát hiện tình huống chung quanh có chút không đúng.
Lão Hắc nhìn trái phải, đúng là rất hiếu kỳ đối với Viêm Hoa tông này, mà ếch xanh cũng như thế. Dù sao bọn họ cũng đều bị nhốt lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như thế, hiếu kỳ là chuyện hiển nhiên.
– Sư đệ, các ngươi thế nào?
Lâm Phàm nhìn thấy những đệ tử kia giống như có lời gì muốn nói với tự mình, nhưng muốn nói lại thôi.
Một đệ tử tiến lên, nhỏ giọng nói:
– Sư huynh, người của Thiên Tông điện đến, muốn tìm ngươi để gây phiền phức.
– Thiên Tông điện?
Lâm Phàm tự nhiên biết Thiên Tông điện này là cái tổ chức gì.
– Bọn chúng tìm ta làm gì?
Đệ tử kai nói.
– Tượng Thần tông đi Thiên Tông điện cáo trạng sư huynh. Bọn họ nói hai bên đã ngưng chiến nhưng mà sư huynh vẫn đập chết đệ tử của bọn chúng. Cho nên bọn họ đến Viêm Hoa tông đòi muốn lời giải thích.
– Cái gì? Tượng Thần tông này có bị bệnh hay không?
Lâm Phàm cũng có chút nghi hoặc. Tượng Thần tông rõ ràng là kẻ đi xâm lược mầ giờ còn dám đi cáo trạng mình. Thật đúng là không biết xấu hổ!
Đệ tử kia tiếp tục nói.
– Sư huynh, ngươi phải cẩn thận. Từ khi tới đến giờ, vị trưởng lão của Tượng Thần tông này vẫn đang hô to gọi nhỏ với các trưởng lão đều ở bên trong.
Lâm Phàm nhẹ gật đầu, nói:
– Ta đi xem một chút xem tình huống đến cùng là như thế nào.
Trong đại điện.
– Thiên Tu, đồ đệ của ngươi đã trở về rồi.
Già Diệp đứng lên nói. Sau đó, hắn nhìn về phía Người chấp pháp của Thiên Tông điện.
– Người đã trở về thì nhất định phải lập tức thẩm vấn, lấy lại công đạo vì những đệ tử đã chết của tông ta.
Người chấp pháp của Thiên Tông điện gật đầu.
– Thiên Tu trưởng lão, bây giờ đồ đệ của ngươi đã trở về, vừa vặn ta cũng có thể hỏi hắn một vài chuyện.
Trong lòng Thiên Tu cảm thấy bất đắc dĩ. Tên đồ đệ này của mình lúc nào trở về không tốt, sao nhất định phải về lúc này cơ chứ. Thiên Tông điện này cũng không dễ chọc. Rồi còn cả tông môn chết không biết xấu hổ, có chỗ dựa phía sau giống như Tượng Thần tông này nữa. Hiện tại, hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Bình thường một tên trưởng lão nho nhỏ như Già Diệp mà dám làm càn như vậy, theo lý hắn đã sớm trấn áp.
Lúc này, Lâm Phàm đi vào. Già Diệp trưởng lão tiến lên nắm lấy bả vai Lâm Phàm.
– Chính là ngươi…
– Thứ gì vậy?
Lâm Phàm nhanh chóng đẩy Già Diệp trưởng lão ra. Mặc dù, hắn không dùng lực nhưng cũng để Già Diệp trưởng lão ngã ngồi xuống dưới đất, miễn cưỡng phun ra một búng máu.
– Chấp pháp đại nhân, ngài xem đi, đây là vô pháp vô thiên đó, ta mới nói chuyện mà hắn đã động thủ đánh người rồi.
Già Diệp trưởng lão nguyên bản cũng có tu vi Thiên Cương cảnh tầng ba, nhưng lúc này, hắn ngồi dưới đất gào thét,, kêu trời trách đất như là chó ghẻ vậy.
Hai người Thiên Tu, Hỏa Dung đều không muốn để ý tới Già Diệp này.
Tượng Thần tông phái Già Diệp tới chỉ sợ cũng là để buồn nôn Viêm Hoa tông mà thôi.
Lâm Phàm đi đến trước mặt Thiên Tu.
– Tham kiến lão sư.
Thiên Tu gật đầu.
– Trở về là tốt rồi. Tượng Thần tông đi Thiên Tông điện cáo trạng ngươi sau khi hai bên ngưng chiến mà vẫn giết chết đệ tử của bọn chúng. Ngươi như là đã trở về, vậy liền ngồi xuống, để chấp pháp đại nhân hỏi ngươi một vài vấn đề.
– Nha.
Lâm Phàm đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thiên Tu, cầm lấy hoa quả trên bàn trà, cắn một miếng, quả này rất thơm giòn.
– Chấp pháp đại nhân hỏi đi.
Người chấp pháp của Thiên Tông điện đánh giá Lâm Phàm.
– Sau khi Tượng Thần tông cùng Thái Thản tông ngưng chiến, ngươi có đập chết một đám đệ tử của Tượng Thần tông hay không?
– Đập chết?
Lâm Phàm sững sờ, sau đó nhanh chóng nuốt miếng quả trong miệng xuống.
– Lúc chưa đình chiến thì ta có đập chết không ít, nhưng mà sau khi ngưng chiến, ta không hề đập nữa. Đây là vu hãm.
– Ngươi nói láo.
Già Diệp đỏ mặt.
– Ngươi nói dối. Rõ ràng là khi hai bên đã ngưng chiến, ngươi lại dùng cái chảo đen thui kia của ngươi vô duyên vô cớ đập chết mấy ngàn đệ tử của tông ta. Đây chính là mấy ngàn mạng người vô tội đó, ngươi sao có thể hạ thủ được ác như vậy.
– Im miệng! Đại điện của Viêm Hoa tông ta không phải là chỗ mà ngươi có thể hô to gọi nhỏ. Nếu ngươi lại hét thêm một câu nữa thì ta sẽ lấy mạng ngươi. Không tin thì ngươi co thể thử một lần.
Lâm Phàm nghiêm mặt lại, lạnh lẽo nhìn Già Diệp.
Nghe được lời nói này, Già Diệp trưởng lão kém chút nữa là phun máu. Lúc trước hắn đã bị Thiên Tu uy hiếp, bây giờ là lại bị đồ đệ của Thiên Tu uy hiếp nữa, hắn thân là Tượng Thần tông trưởng lão, sao có thể chịu khuất nhục như vậy.
Hắn há miệng, định hô một tiếng nhưng nghĩ kỹ một lúc thì lại hất ống tay áo lên, ôm quyền nói:
– Chấp pháp đại nhân, xin ngươi lấy lại công đạo cho những đệ tử của tông ta.
Sau đó hắn không nói một câu nào nữa, chỉ ngồi tại chỗ, oán giận nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Người chấp pháp của Thiên Tông điện gật đầu.
– Lâm Phàm, Tượng Thần tông có người nói ngươi giết.
Lâm Phàm phì cười.
– Chấp pháp đại nhân, chẳng lẽ Tượng Thần tông nói cái gì thì sự thật là cái đó sao? Nếu ta nói ta tận mắt nhìn thấy người của Tượng Thần tông làm với một con heo mẹ già, ngài có tin hay không?.
– Ngươi…
Nghe hắn nói thế, Già Diệp tức giận đến toàn thân phát run, ngay cả lời đều nói không ra miệng, hắn không ngờ phong chủ của Viêm Hoa tông lại thô lỗ như thế.
– Khụ khụ. Lâm Phàm, chú ý ngôn từ.
Hỏa Dung ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở.
Người chấp pháp của Thiên Tông điện bây giờ cũng rất nhức đầu. Việc này nguyên bản cũng không phải là chuyện gì quá to tát hoặc là nói căn bản không đáng để hắn đến đây. Nhưng mà Tượng Thần tông đã cáo trạng đến tận nơi rồi, bọn họ không tiếp nhận cũng không tốt.
Thiên Tông điện bọn họ được lập ra chính là để xử lý những chuyện này. Đối với một ít chuyện, bọn họ cũng sẽ đứng ra ngăn cản. Nhưng đối với những siêu cấp đại tông môn, Thiên Tông điện bọn họ giống như không có tác dụng vậy, không đáng giá nhắc tới.
Dù sao, bên trong Thiên Tông điện không chỉ có tiếng nói của một người.
– Nếu như là nói chuyện này, ta khẳng định là mình không làm. Nhớ kỹ, ta là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, không phải ai cũng có thể vu hãm. Nếu như có người vu hãm thì người đó sẽ phải trả giá thật lớn. Tượng Thần tông, các ngươi nghĩ kỹ lại nói.
Lâm Phàm nhìn Già Diệp rồi nói.
Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Già Diệp vội vàng nói:
– Chấp pháp đại nhân, ngài nhìn đi, hắn uy hiếp ta, hắn dùng ánh mắt uy hiếp ta.
Lâm Phàm đúng là không ngờ Tượng Thần tông này lại vô sỉ như thế. Thật sự là hận! Sớm biết thế cho dù ngưng chiến, hắn cũng nên đuổi theo, đập chết hết những đệ tử kia của Tượng Thần tông.
Chẳng qua là lúc đó, hắn lười chạy.
– Ta tin tưởng đồ nhi của ta. Lúc ấy, phân thân của lão phu cũng đi qua, cũng không thấy được đồ nhi của ta giết chết những đệ tử của Tượng Thần tông kia.
Thiên Tu mở miệng nói.
– Nếu như ai tiếp tục vu hãm, đó chính là vu hãm lão phu, lão phu sẽ không bỏ qua.
Hỏa Dung là đại biểu cho sự công chính của tông môn nhưng cũng chỉ là tại tông môn mà thôi, đối với địch nhân đến từ bên ngoài thì hắn không có công chính như vậy.
– Ừm. Ta cũng ở chỗ đó, hoàn toàn chính xác là không có chuyện này phát sinh, cho nên xin Già Diệp trưởng lão điều tra rõ ràng rồi lại đến Viêm Hoa tông ta.
Già Diệp trưởng lão không ngờ Viêm Hoa tông vậy mà chết không thừa nhận, không khỏi đứng dậy.
– Các ngươi không dám thừa nhận sao?
Thiên Tu lắc đầu.
– Việc mà đồ đệ của ta không làm thì sao ta phải thừa nhận?
Hỏa Dung cũng nói:
– Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông ta là người chính nghĩa, dám làm dám chịu. Nếu quả thật là hắn làm thì tuyệt đối sẽ không có chuyện không thừa nhận. Nhưng bây giờ là chuyện bịa đặt, vậy thì tuyệt đối không thể thừa nhận.
Lâm Phàm gật đầu.
– Không sai. Đây là chuyện không thể nào. Đệ tử của Tượng Thần tông các ngươi quá yếu, ta sao lại phải hạ thủ với bọn chúng.
Già Diệp có thể thề với trời, người này rõ ràng là đã động thủ.
– Lão sư, nếu như không có chuyện gì nữa thì ta phải trở về Vô Địch phong. Còn chờ ở chỗ này, hoàn toàn chính là lãng phí thời gian của đệ tử.
Lâm Phàm lười để ý những chuyện này.
Về phần Già Diệp, hắn tự nhiên không có để ở trong lòng, không có việc gì mà tìm cớ gây sự. Giết đều đã giết rồi lại còn tìm tới cửa.
Đúng lúc này, Người chấp pháp của Thiên Tông điện đứng dậy.
– Không sao, ta đến dò xét một chút.
Hai mắt của Già Diệp sáng lên. Hắn hưng phấn nói.
– Đúng! Chấp pháp đại nhân là người có thần thông dò xét, có thể cảm thụ ngươi giết chết người hay không? Ngươi có dám cho chấp pháp đại nhân kiểm tra hay không?.
Thiên Tu cùng Hỏa Dung nhíu mày, cảm giác có chút khó giải quyết.
Việc Lâm Phàm giết chết những đệ tử của Tượng Thần tông kia vốn cũng không có làm sao cả nhưng mà hiện giờ có Thiên Tông điện này tham dự vào thì khác. Việc này cũng có chút phiền toái rồi.
Nếu quả thật có quyết định xử phạt, bọn họ muốn không phục tùng cũng không được, bởi vì đây là quy củ.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía Thiên Tu.
– Lão sư, đồ nhi có chuyện cần bẩm báo. Gần đây, Thiên Thần giáo thường xuyên hoạt động. Đồ nhi vừa đi diệt tổng bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo. Trong khoảng thời gian này, đệ tử trong tông tốt nhất đừng ra ngoài, đề phòng gặp phải cường giả của Thiên Thần giáo, gặp bất trắc.
– A! Thật sao? Không ngờ mọi việc đã nghiêm trọng như thế rồi. Nếu thật là như thế, những người đơn độc rời tông thật sự là sẽ gặp nguy hiểm.
Thiên Tu cau mày nói.
– Hoàn toàn chính xác là bây giờ ở bên ngoài rất loạn.
Lâm Phàm cảm thán nói.
Lúc này, trong lòng Người chấp pháp kẽo kẹt một chút. Hắn luôn có cảm giác trong lời nói vừa rồi của hai người này ẩn chứa ý khác, có chút…
– Viêm Hoa tông đang ở trong thời kỳ loạn trong giặc ngoài mà các ngươi còn có thời gian rảnh rỗi ngồi ở chỗ này sao?
Già Diệp trưởng lão giống như là không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thiên Tu và Lâm Phàm. Lời nói hoàn toàn là có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Phàm không có để ý Già Diệp này mà nhìn về phía Người chấp pháp.
– Lâm Phàm ta là người báo thù không cách đêm, báo ân dù là chục nghìn năm, cũng ghi nhớ trong lòng.
– Chấp pháp đại nhân, ngài có thể đến đây kiểm tra rồi.
Người chấp pháp nuốt nước bọt, sau đó cười nói.
– Được.
Sau đó một tay khoác lên vai Lâm Phàm. Một khí tức kỳ diệu nhanh chóng truyền vào trong cơ thể của Lâm Phàm.
Ở trong đầu của Người chấp pháp xuất hiện các loại đồ án trừu tượng.
Nhưng lập tức, một sát ý ngút trời nổi lên, nhanh chóng hình thành thế giới bằng sát ý. Chỉ hơi cảm giác một chút, Người chấp pháp cũng thấy thể xác và tinh thần của mình run rẩy.
Trên trán của Người chấp pháp đột nhiên có mồ hôi lăn xuống. Sắc mặt cũng dần dần chuyển sang màu trắng.
Người chấp pháp không biết rốt cuộc là Lâm Phàm đã giết bao nhiêu người mới có thể tạo thành sát ý khủng bố như thế? Chục nghìn người hay là trăm nghìn người?
Lúc này, hắn vội vàng nhấc tay khỏi vai Lâm Phàm.
Người chấp pháp hít sâu một hơi cho mình bình tĩnh lại. Sắc mặt tái nhợt cũng dần dần khôi phục lại.
Già Diệp không kịp chờ đợi.
– Chấp pháp đại nhân như thế nào? Có phải là hắn đã giết những đệ tử vô tội kia hay không?
– Hừ.
Đúng lúc này, Người chấp pháp hừ lạnh một tiếng.
– Già Diệp trưởng lão, ta hi vọng ngươi không nói đùa với chúng ta. Việc này hoàn toàn chính là giả dối không có thật. Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông không làm chuyện thế này.
– Không có khả năng. Hắn làm. Rõ ràng là hắn làm.
Già Diệp trưởng lão gào thét.
Lâm Phàm thở dài.
– Thôi! Thôi! Tượng Thần tông phái ngươi đến đây, không phải là muốn chúng ta bồi thường sao? Nhớ kỹ, đây là Viêm Hoa tông ta tôn thờ chủ nghĩa nhân đạo, cho nên mới có chuyện an ủi Tượng Thần tông các ngươi. Tiếp lấy!
Một quầng sáng lấp lóe.
Già Diệp giang hai tay ra. Khi thấy đồ vật bên trong quầng sáng này, hắn lại ngây người.
– Ngươi dám nhục mạ ta?
Lâm Phàm nhướng mày.
– Tượng Thần tông các ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ là không để Viêm Hoa tông ta ở trong mắt hay sao? Ta thân là phong chủ của Vô Địch phong, cho Tượng Thần tông các ngươi một viên đan dược Nhân giai hạ phẩm thì làm sao? Ngươi có biết ở Viêm Hoa tông chúng ta, vì một viên đan dược Nhân giai hạ phẩm, một đệ tử cần cố gắng bao lâu sao?
– Được rồi, nhiều lời vô ích.
Người chấp pháp ôm quyền.
– Lâm phong chủ, đã quấy rầy rồi.
Lâm Phàm tiến lên, bắt lấy tay của Người chấp pháp.
– Ngược lại để chấp pháp đại nhân tốn công đi một chuyến.
Bất động thanh sắc, mấy viên đan dược Huyền giai thượng phẩm đã bí mật rơi vào tay của Người chấp pháp.
Người chấp pháp cực kỳ vui mừng, gật đầu, cười, lặng yên cất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận