Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 961: Chết thảm quá

Kẻ xâm nhập Quỷ tộc đến vội vàng, đi vội vã, không nói câu nào, thậm chí chưa chạm mặt đã xám xịt bỏ chạy.
Chạy rất nhanh.
Phương xa.
Có kẻ xâm nhập Quỷ tộc hỏi:
- Chân Thần Tử, chúng ta chạy làm gì?
Gã xem không hiểu tình huống này, chưa đánh với đối phương đã cụp đuôi chạy, thật mất mặt.
- Không chạy chứ ở lại chịu chết sao?
Cầm đầu đám người bỏ chạy là Chân Thần Tử Quỷ tộc, đập vào mắt là Quỷ Nguyên Chi Chủ bị đối phương đập nát bấy, thực lực đó quá táo bạo, khó mà ngăn cản.
Tuy thực lực của Quỷ Nguyên Chi Chủ chỉ cỡ Đế Thiên cảnh nhưng là cường giả đỉnh cao trong cùng cảnh giới.
Dù là Chân Thần Tử Quỷ tộc cũng không đánh lại.
Nhưng giờ Quỷ Nguyên Chi Chủ bị người ta một đấm đập nát, dù bọn họ cùng xông lên cũng không đủ cho người ta đánh.
Nhóm kẻ xâm nhập ngó nhau, bọn họ không nghĩ nhiều như vậy.
Hiện trường.
Lâm Phàm dễ dàng diệt Quỷ Nguyên Chi Chủ, không cảm giác có gì khác biệt.
Tiểu tinh quái trợn mắt há hốc mồm, ngây ra như phỗng, không biết nên nói cái gì, cảm giác siêu khủng bố.
Đám tinh quái núp trong bóng tối xung quanh sợ đến ngây người.
Quỷ Nguyên Chi Chủ cường đại không thể địch lại vậy mà bị sinh linh một đấm đánh nát nhừ.
Bọn chúng vốn muốn bỏ chạy, nhưng hạt châu đen của Quỷ Nguyên Chi Chủ cực kỳ hấp dẫn, nếu nuốt vào có lẽ sẽ thăng cấp.
Sức hấp dẫn to lớn nhưng nguy cơ rất cao.
Bọn chúng do dự thật lâu, cứ bỏ đi thế này thì không cam lòng, nhưng nếu ra ngoài là cướp thịt từ miệng cọp.
Nên tinh quái đầu óc bình thường đều ẩn vào bóng tối, biến mất.
Tinh quái đầu óc không bình thường thì không đi, luôn chờ đợi cơ hội.
- Đi đi.
Lâm Phàm xúi tiểu tinh quái tiến lên nuốt hạt châu đen.
Đừng chần chừ phí thời gian.
Hắn cảm giác tình huống nơi này quả nhiên không tầm thường.
Thực lực của Quỷ Nguyên Chi Chủ không tệ, tiếc rằng chỉ là Đế Thiên cảnh, yếu đến sợ, còn là đồ khùng, ỷ vào thực lực không kém rồi đứng đó cuồng cười.
Lâm Phàm tuyệt đối không chấp nhận điều này, đành cho đối phương một đấm về chầu trời.
Tiểu tinh quái phản ứng lại, vội tiến lên, kích động đến không nói nên lời, người run rẩy.
Siêu đáng sợ.
Nhớ lại tình huống lúc trước làm tiểu tinh quái cảm thấy mình rất may mắn, có thể sống sót trong tay đối phương thật không dễ dàng.
Nhưng nó mà ăn hạt châu Quỷ Nguyên Chi Chủ vào sẽ nổ tung, lực lượng ẩn chứa bên trong rất mạnh, tinh quái bình thường như nó không chịu nổi, chỉ có thể hấp thu từ từ.
Lâm Phàm nhìn đèn sinh mệnh:
- Chắc không còn xa.
Theo đèn chỉ dẫn thì nhi tử của Thú Nhạc trưởng lão ở ngay phía trước, ngọn lửa vẫn lập lòe thì hiển nhiên chưa chết.
Lâm Phàm hơi tiếc nuối nghĩ:
- Quỷ này có chút thú vị, tiếc rằng không gặp phải con nào như trong suy nghĩ.
Lâm Phàm vốn nghĩ sẽ đụng phải cường giả thật sự trong quỷ, sự thật bất đắc dĩ, gặp cái con mắt.
Xem kiểu lên sân của Quỷ Nguyên Chi Chủ, sấm lớn mà mưa nhỏ.
Chân thần buông xuống mà bị một đấm đánh nát, chán chết.
Tiểu tinh quái lót tót theo sau, tay nâng hạt châu màu đen, nó không dám nuốt trọn mà liếm từ từ, đi một bước liếm một lần, lực lượng trong người chậm rãi tăng lên.
Đám tinh quái ẩn núp xung quanh hâm mọ nhìn, nếu là của bọn chúng thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, đây là chuyện không thể nào.
Lâm Phàm dừng bước lại:
- Tới rồi.
Trước mặt hắn là một cửa hang nối với lòng đất, bên trong đen ngòm không thấy tia sáng.
Tiểu tinh quái đứng lại, nó cảm nhận có đồng loại lang thang ở bên trong:
- Đại ca, trong đó có nhiều tinh quái quá.
Tinh quái ở trong bóng tối có thể bộc phát ra lực lượng kinh người, sơ sẩy một cái là sẽ vạn kiếp bất phục, chết vào tay tinh quái.
- Không sao, vào thôi.
Lâm Phàm sốt ruột, sớm mang người về sẽ rảnh rang làm việc của mình.
Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, thực lực tổng thể của tông môn tạm ổn nhưng về tu vi cá nhân thì cách biệt lớn, có cơ hội phải thăng cấp thực lực tông môn lên mới được.
Tiểu tinh quái theo sau, vẫn liếm hạt châu cầm trong tay:
- À.
Bộp!
Lâm Phàm giẫm lên nền đất cửa hang, đất hơi mềm, khác đôi chút với đất bùn bên ngoài.
Vèo vèo!
Từng làn gió âm u lạnh lẽo thổi ra ngoài cửa hang, người tầm thường nếu trúng gió tà này sẽ bị bệnh nhẹ.
Lâm Phàm cười khẽ:
- Gió khá đấy, mát lạnh.
Tâm tình của hắn khá tốt, gió mát là loại gió thoải mái nhất, cho người thả lỏng tâm linh cảm nhận tất cả.
Tiểu tinh quái nhìn đại ca, lần đầu tiên nó nghe có người khen gió tà. Tiểu tinh quái cho rằng ai bị gió tà thổi đều run cầm cập, đâu như đại ca thoải mái cảm nhận cảm giác mát mẻ từ gió tà.
Lâm Phàm chợt nghĩ đến một chuyện, tuy hắn không sợ khí hậu bốn mùa nhưng các sư đệ, sư muội trong tông môn có một số tu vi không cao, vẫn e ngại nóng bức.
Lâm Phàm hỏi:
- Tiểu tinh quái, gió tà này là thế nào?
Hắn có ý tưởng bước đầu là bắt mấy con tinh quái về nuôi.
Chờ đến mùa nóng thì cho bọn họ hưởng gió tà, coi như sư huynh tặng chút phúc lợi cho các sư đệ, sư muội.
Tiểu tinh quái nói, tạm thời chưa hiểu tại sao đại ca hỏi như vậy:
- Đại ca, đây là năng lực của tinh quái.
Lâm Phàm cười nói:
- À, vậy rất tốt, lát nữa bản phong chủ bắt vài con tinh quái về.
Hắn không ngờ sẽ là như vậy, chắc giống như quỷ, mỗi khi xuất hiện là gió tà thổi thê lương, một đặc tính đặc biệt.
Tiểu tinh quái nói:
- Ý tưởng này của đại ca có lẽ không làm được, không cách nào mang đi tinh quái của quỷ.
- A?
Lâm Phàm không ngờ rằng không thể mang tinh quái đi.
Tiểu tinh quái tiếc nuối nói:
- Tinh quái sinh thành từ Quỷ Nguyên Khí Tức, chúng ta chỉ có thể hoạt động ở chỗ này, không đi nơi khác được.
Đại ca thật tốt, sẽ khen nó, nó rất muốn theo đại ca ra ngoài lăn lộn.
Nhưng không có cách nào, muốn đi cũng không đi được, vì đây là tồn tại của quỷ.
Trong bóng tối tĩnh lặng đột nhiên thò ra đôi vuốt bén xé rách hắc ám chộp thẳng tới cổ Lâm Phàm.
Lâm Phàm bình tĩnh vươn tay.
Rầm!
Tinh quái bị hắn ấn vào tường.
Phụt!
Tinh quái nổ tung.
Lâm Phàm nói:
- Quả nhiên ở trong bóng tối trở nên to gan hơn.
Tiểu tinh quái theo ở phía sau nhặt hạt châu, nó cảm thấy mình siêu may mắn, chưa từng nghĩ sẽ nhẹ nhàng đơn giản như vậy.
Sâu trong hắc ám vọng ra tiếng rùng rợn:
- Ke ke ke!
Xao động nổi lên, đám tinh quái đã biết có sinh linh tiến vào.
Bọn chúng chưa biết chuyện xảy ra lúc trước, không hiểu rằng sinh linh tiến vào khủng bố đến cỡ nào.
Tiểu tinh quái đi theo sau, tỏ vẻ tiếc thương cho đám tinh quái. Chết đến nơi còn không biết gì, thật là vô cùng đáng buồn.
Bùm!
Bùm!
Đường hầm yên tĩnh chợt nổi lên tiếng ồn.
Lâm Phàm không thèm xem, giơ tay ấn từng tinh quái đến chịu chết dính vách, dẹp lép thành đống bùn nhão.
Tiểu tinh quái đi theo nhặt của rơi đến mỏi tay.
Quá nhiều hạt châu màu đen, muốn nuốt cũng không kịp.
Nếu là trước kia thì tiểu tinh quái không dám tưởng tượng thăng cấp sẽ đơn giản như đang giỡn thế này, nhưng giờ tiểu tinh quái đã hiểu.
Thăng cấp đơn giản vậy đấy, không khó khăn chút nào.
Đám tinh quái không ngốc, thấy nhiều đồng loại chết thảm ở trước mặt đối phương thì sợ hãi lùi ra sau.
- Chạy! Chạy mau!
Nhiều tinh quái lùi ra sau, nhưng có tinh quái biết đằng sau không có đường, đành nhắm mắt xông lên trước chạy trốn.
Tiếc rằng khi tinh quái lướt qua Lâm Phàm thì bị ấn dính vách, nổ tung, không có chút đường chống cự.
Tiểu tinh quái chưa từng nghĩ tinh quái sẽ có lúc như vậy, bị người đánh sợ, chết quá thảm.
- Càng lúc càng gần.
Đèn sinh mệnh chỉ dẫn đến đằng trước.
Lâm Phàm đã hiểu, đúng là Thú Tiểu Sơn không trốn thoát được, chỉ riêng tinh quái trong đường hầm đã có thực lực không tệ, có cả Đạo cảnh đỉnh.
Muốn chạy khỏi nơi này là nằm mơ, e rằng vừa bước ra một bước đã bị đám tinh quái nhấn chìm.
Chỗ sâu nhất.
Một cánh cửa đá chặn đường đi.
Đám tinh quái bị buộc đến nơi này.
Bình thường chúng nó hù dọa hại người, giờ bị buộc đến không có đường chạy trốn.
Đám tinh quái vỗ cửa rầm rầm, cào cửa, cố gắng phá mở con đường sống sót duy nhất:
- Mở cả! Mở cửa!!!
Bên kia cửa đá.
Một đám người ngồi liệt trên mặt đất, mặt không có chút máu.
Có người sống sót tố chất tâm lý kém bấu đầu, mắt đỏ máu rít gào:
- A! Ta chịu đủ rồi, khi nào mới xong đây!?
Bọn họ ở đây đã lâu, sắp bị thứ khủng bố bên ngoài buộc điên.
Quá đáng sợ.
Mấy thứ bên người giết người vô hình, đôi khi không biết mình chết như thế nào.
- Được rồi, đừng ồn nữa, sợ rằng chúng ta thật sự sẽ chết tại đây.
Trong đám người cũng có cường giả Đạo cảnh, dù vậy vẫn bị tinh quái dồn ép không chỗ chạy trốn, không có cơ hội chống cự.
Có người vẫn ôm hy vọng:
- Sẽ có người cứu chúng ta, nhất định có người cứu chúng ta!
Trong tuyệt vọng bọn họ rất hy vọng có người đến cứu mình.
Người đã tan vỡ tinh thần túm lấy Thú Tiểu Sơn có thể liên lạc với bên ngoài:
- Tiểu Sơn, lúc trước ngươi liên lạc với phụ thân của mình mà, nói cho ta biết phụ thân của ngươi có đến cứu ngươi không?
Thú Tiểu Sơn nhức đầu, không biết chuyện này là sao, gã không chọc ai nhưng vì sao ra nông nỗi này, rất bất đắc dĩ.
- Chắc . . . có lẽ?
Thú Tiểu Sơn không chắc chắn, gã cho rằng khả năng lớn nhất là không ai đến cứu mình. Không phải vì phụ thân tuyệt tình mà là phụ thân không có thực lực đó.
Thứ đáng sợ chặn bên ngoài rất mạnh, chỗ bọn họ có cường giả Đạo cảnh nhưng khi đối mặt chúng nó thì chỉ có thể tự bảo vệ mình, không có năng lực đối kháng.
- Không . . . đừng thiếu tự tin như vậy, nói cho ta biết, chắc chắn sẽ quay lại cứu ngươi đúng chứ?
Thú Tiểu Sơn nhìn đối phương:
- Bây giờ tạm thời an toàn, đừng nghĩ quá nhiều. Thực lực của phụ thân ta không mạnh, không đánh lại đám kia thì cứu ta kiểu gì?
Thú Tiểu Sơn không ngờ người này bị hù sợ đến mức đó.
Đột nhiên!
Thú Tiểu Sơn nói:
- Yên lặng chút, ngoài cửa có động tĩnh.
Đám người ngây ra, vãnh tai lắng nghe.
Thanh âm kia rất quen thuộc, là tiếng kêu của đám đáng sợ đó, chúng nó còn ở bên ngoài, thậm chí sốt ruột muốn phá cửa tiến vào.
Có người tuyệt vọng gào thét:
- Không, chúng ta tàn đời rồi!
Đã đánh mất động lực sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận