Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 848: Trúng mùa đậm

Lâm Phàm nhìn đối phương.
Lão tông chủ cười toe, gật đầu.
- Ngươi . . .
Lâm Phàm muốn hỏi rõ, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi. Hắn nói chuyện giữ lời, đã nói ra rồi thì dù té hố cũng chấp nhận.
- Tông sư, đây là pháp môn ngưng tụ khí chính đạo của Chính Đạo Sơn, giờ lão phu xem như là người tự do phải không?
Lão tông chủ tràn đầy bất đắc dĩ với tên này, khác với tưởng tượng của lão.
Người trẻ tuổi hiện nay thông thường tràn ngập cảm giác chính nghĩa, thích được thế hệ trước xem trọng.
Đặc biệt chuyện này là việc tốt đẹp, lấy sức một người cứu toàn Chính Đạo Sơn, ra ngoài khoe khoang sẽ được người ca tụng là thanh niên tài tuấn.
Nào ngờ đối phương trực tiếp trói người, lão cũng suýt bị bắt đi.
Nếu nói ra có ai tin?
Nếu bản thân không ở trong trường hợp này thì lão cũng không tin được.
Nhóm lão nhân trong Uyên sơn ngó nhau, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì:
- Chúng ta phải làm thế nào?
Bọn họ cứ tưởng lấy được tự do, nhưng xem tình huống hiện giờ thì không phải vậy, chạy ra ổ cướp lại vào hang giặc khác.
Đám lão nhân Uyên sơn lao nhao ồn ào:
- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?
- Lão tông chủ, cứu chúng ta với! Chúng ta bị Chính Đạo Sơn của ngươi bắt về, khi không chịu khổ nhiều năm như vậy, Chính Đạo Sơn các ngươi không thể khoanh tay mặc kệ!
- Đúng rồi, ngươi cũng biết Viên Chân làm gì với chúng ta mà, ngươi nói xem có nên bồi thường cho chúng ta không?
Bọn họ sắp điên rồi, vì sao ra nông nỗi này?
Lão tông chủ buông tiếng thở dài bất lực:
- Ài.
Bản thân lão còn tự chuộc mình chứ đừng nói đứng ra cứu ai.
Cheng!
Xảy ra chuyện làm mọi người ngạc nhiên.
Viên Chân bỗng bò dậy, đứng im không nhúc nhích, cúi đầu, tay chân run run, sau đó ngước đầu lên, con ngươi mờ mịt, người đần độn.
- Ta là ai?
- Ta đang ở đâu?
- A!
Viên Chân ôm đầu rít gào, lặp đi lặp lại lời vừa rồi.
- Ta là ai? Ta ở đâu?
Trong thiên địa chỉ có tiếng la của mọi người.
Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh này.
- Hắn bị điên rồi?
- Rất có thể, đã điên sao, cái này . . .
- Tông sư đánh Viên Chân khùng luôn, khủng khiếp quá.
Lâm Phàm híp mắt, Viên Chân biến đổi hơi kinh người, lúc trước va chạm không lẽ thật sự đánh y thành đồ ngốc?
Nếu đúng vậy thì vui đây.
Sơn Tiên lắc đầu nói:
- Ài, đây là báo ứng.
Đường đường là chủ chính đạo mà cuối cùng ra nông nỗi này, rất buồn cười.
Lâm Phàm lắc cổ chân, chuẩn bị đạp chết Viên Chân:
- Thôi, nếu điên thì cho chết luôn.
Lâm Phàm đang định hành động thì lão tông chủ che trước mặt Viên Chân:
- Tông sư, xin nương tay cho.
Lâm Phàm hỏi:
- Này, bộ ngu à? Lão muốn cứu hắn? Lão thảm như vậy toàn là hắn ban cho.
Lâm Phàm thắc mắc người thời nay suy nghĩ kiểu gì, bị hành thảm vậy mà vẫn muốn cứu chủ chính đạo, thật ngốc.
Lão tông chủ cúi đầu, đau lòng nói:
- Thật lâu trước kia lão phu gặp hắn trong tuyết, khi đó hắn mới chỉ là trẻ sơ sinh, lão phu mang về Chính Đạo Sơn nuôi nấng như ruột thịt. Lần đầu tiên hắn gọi lão phu là phụ thân làm lão phu vui sướng vô cùng, sau này bắt hắn sửa miệng gọi tông chủ. Rồi dạy hắn tu luyện, nhìn hắn từng bước lớn lên, lão phu rất vui mừng. Không dạy nhi là lỗi của phụ mẫu, là lỗi của lão phu, đã để hắn đi lên con đường này. Tuy hắn làm điều không thể tha thứ, nhưng lão phu vẫn xin Lâm phong chủ tha cho hắn một mạng. Dù hắn làm chuyện gì thì vẫn là hài tử của lão phu, lão phu không muốn để hắn gặp kết cục bi thảm như vậy.
Lâm Phàm nhìn lão tông chủ, cảm giác hơi bất đắc dĩ, sao đột nhiên đánh vào tình cảm, làm hắn khó nói cái gì.
Lâm Phàm nhớ đến lão sư, nếu hắn làm ra chuyện gì chắc lão sư cũng sẽ hành động giống lão tông chủ.
Đương nhiên hắn không phải Viên Chân, hắn làm việc luôn vâng theo tình yêu và chính nghĩa.
Lão tông chủ tiến lên vỗ vào ba huyệt lớn của Viên Chân, lực lượng đâm xuyên đỉnh đầu, ngực, bụng.
Bùm!
Trong người Viên Chân như nổ tung, giống trái banh da xì hơi, hơi thở không thể cưỡng lại tiết ra ngoài, tan biến trong thiên địa.
Lão tông chủ nói:
- Tông sư, lão phu đã phế hắn rồi, sau này hắn chỉ là phế nhân, sẽ không mang rắc rối đến cho ai. Nay hắn đã khờ ngốc, xem như chuộc tội những chuyện mình đã làm.
Khuôn mặt Viên Chân nhanh chóng héo rút, già nua, không có lực lượng thì y chỉ là người thường, bao gồm tuổi thọ.
- Đáng tiếc.
Đạo cảnh đỉnh, cứ bỏ qua như vậy, hơn nữa y đã bị phế bỏ, nếu giết thì số điểm sẽ rất nhiều.
Lâm Phàm xua tay, không muốn nói nữa:
- Thôi thôi, bản phong chủ không thích mùi mẫn, đã bị lão phế rồi thì là đồ vô dụng, mang đi đi.
Người vây xem tặc lưỡi thổn thức.
Chủ chính đạo cứ thế bị phế, một thế hệ kiêu hùng ngã xuống, muốn vươn lên lại trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
Lão tông chủ ôm quyền cảm kích:
- Đa tạ tông sư, lòng lão phu ghi nhớ ơn này.
Lâm Phàm thì tiếc nuối, hắn nhìn nhóm lão già, quyết mang về những người ở đây.
- Ánh mắt kia sao khiến người sợ quá.
- Tiêu đời, sợ rằng không chạy được.
Nhóm lão già bị nhốt trong Uyên sơn sợ teo tim, không dám đối diện với Lâm Phàm, ánh mắt kia có tính xâm lược quá mạnh, bọn họ cảm giác như con mồi bị người theo dõi.
- Đã giải quyết xong việc, bản phong chủ cáo từ.
Lâm Phàm bay lên cao, đáp xuống cạnh núi to, trong ánh mắt khủng hoảng của mọi người, đất rung núi chuyển, hắn trực tiếp ôm Uyên sơn lên bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Sau đó hắn lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, biến to.
Nhóm lão già trợn mắt giật mình bị ném vào trong đỉnh.
- Tông sư, buông tha ta đi, ta quá già rồi, vô dụng, ngươi rộng lượng từ bi cho ta về bình yên sống hết cuối đời đi.
- Đúng rồi, chúng ta không giúp ích gì, bắt chúng ta trở lại sẽ chỉ tốn thêm đồ ăn.
Lâm Phàm phớt lờ họ, hưng phấn bắt người, rất nhanh bỏ hết nhóm lão già vào Thiên Hà Vương Đỉnh.
Sơn Tiên mở miệng, tuy thái độ do dự nhưng vẫn muốn cứu Song Tuyệt Lão Đầu:
- Tông sư, Song Tuyệt Lão Đầu . . .
- Đừng quá đáng, bản phong chủ đã nhường nhịn quá nhiều, còn muốn bản phong chủ nhường nữa là được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhưng con người của bản phong chủ công bằng, một đổi một, hay ngươi thay thế lão ta cũng được.
Còn lâu Lâm Phàm mới chịu giao người ra, bọn họ đều là của tông môn, sao có thể lãng phí.
Sơn Tiên nghe vậy thì ngậm miệng:
- Cái đó . . .
Bỏ đi, lão đã hết sức, dù Song Tuyệt Lão Đầu biết cũng sẽ không trách tội lão.
Sơn Tiên cảm thán:
- Vậy thì thôi, tông sư, hy vọng ngươi đối xử tốt với Song Tuyệt Lão Đầu, hắn là bằng hữu thân thiết của ta, tạo nghệ nhạc khí rất cao, giỏi nhất là thổi tiêu.
Bất lực, lão đã gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu bằng hữu già ra. Lấy mình ra trao đổi? Dẹp đi, thanh xuân tươi đẹp đang chờ lão.
Lâm Phàm nheo mắt nhìn Sơn Tiên, lão già này cố ý hay vô tình?
Thổi tiêu?
Muốn thổi ‘tiêu’ của ai?
Lâm Phàm phất tay:
- Đi đây.
Hắn ẩn vào hư không, rời khỏi đây.
Chủ chính đạo đã tiêu đời, xong chuyện.
Đám người Thần Chủ vội chạy theo:
- Tông sư, chờ chúng ta một chút!
Mục đích bọn họ đến đây là gì? Đương nhiên là vì gặp mặt tông sư.
Thần Chủ vốn định bắt tông sư lại mang về Thần giới, dạy dỗ hắn, bắt hắn mỗi ngày viết chương mới, nếu được rồi bắt đối phương viết một quyển Thần Giới Chi Chủ.
Nhưng xem tình hình hiện giờ thì bỏ đi, lão không muốn chết mau vậy.
Thực lực của tông sư lợi hại khủng khiếp, không dễ đối phó.
Thân thiện giao thiệp là tốt nhất.
Lâm Phàm một tay nâng Thiên Hà Vương Đỉnh, quay đầu nhìn ba người:
- Các ngươi theo lên làm gì?
Thần Chủ lại gần, cười tươi nói:
- Tông sư, hay ghé Thần giới chơi một chuyến, để ta tận tình địa chủ.
- Khách khí, đi ra lâu hơi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi một chút.
Lâm Phàm không rảnh đi Thần giới, hắn phải trở về giải quyết đám lão già này.
Tiềm lực tốt biết bao, bọn họ phục hồi thực lực sẽ là hậu thuẫn bảo đảm an toàn cho Viêm Hoa tông.
Thần Chủ không cam lòng, cố kèo nài:
- Tông sư, mệt mỏi càng tốt, chờ đến Thần giới rồi ta sắp xếp mấy trăm người bóp chân cho, bảo đảm thoải mái.
Thần Chủ vừa nói vừa đá lông nheo với Lâm Phàm, ám chỉ là nam nhân đều hiểu, tông sư cũng hiểu đúng không.
Nhưng Lâm Phàm đáp lại là: Hiểu cái búa.
- Các vị, bản phong chủ bận việc, lần sau nói tiếp. Đừng đi theo nữa, nếu không bản phong chủ thật sự đánh người.
Ba người này không phải con nít, đều là chủ của thế lực lớn, ít ra có chút tính tình.
Nếu họ nói một câu: Hôm nay ngươi hờ hững với ta, ngày sau cho ngươi trèo cao không nổi.
Nếu ba người nói câu này thì hắn chắc chắn cho like.
Lâm Phàm xoay người đi, sốt ruột muốn về tông.
Thần Chủ vươn tay:
- Tông sư . . .
Sau cùng lão buông tiếng thở dài:
- Ài, thật kỳ lạ, các ngươi nói xem người viết bài hay vậy mà sao thực lực cũng mạnh đến thế. Nếu hắn yếu chút thì ta có thể ra tay bắt về rồi.
Đao Chủ liếc qua:
- Người có văn hóa đều như vậy, đừng sốt ruột, sau này còn gặp lại nữa. Việc của Chính Đạo Sơn thật kinh người, Viên Chân bị phế bỏ, chắc Ma Thần Xích Cửu Sát sẽ cười bể bụng.
- Ngươi nói xem vì sao Viên Chân chuốc thù với Xích Cửu Sát làm gì?
- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Thôi đừng nói nữa, Binh Chủ, tìm một chỗ đánh một trận đi, ta thấy ngươi là sắp không nhịn được.
Binh Chủ nhìn lại Đao Chủ, không thèm để vào mắt:
- Đánh thì đánh, sợ ngươi chắc?
Thần Chủ nhìn hai người, không nói thêm gì, trực tiếp rời đi, lão không rảnh trộn lẫn với họ.
Trận chiến này không đánh lâu, vẫn như trước kia, ai về nhà nấy.
- Tông sư, ngươi muốn mang chúng ta đi chỗ nào?
Đám lão già Uyên sơn ngồi xổm trong Thiên Hà Vương Đỉnh, không dám nhúc nhích, nhưng đều rất căng thẳng. Tiểu tử này muốn mang họ đi đâu? Đừng nói là định hành hạ họ tơi bời.
Lâm Phàm cười nói:
- Mang các ngươi đi chỗ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận