Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 954: Đôi chân đã vô dụng đối với người như ta

Lâm Phàm không nói chuyện, hắn trầm tư, đầu ngón tay ma sát ly rượu.
Dạ Trủng bất chấp lời thề, gã dè dặt nhìn Lâm Phàm.
Đã nói nhiều đến vậy, chắc sẽ không muốn giết mình nữa đâu?
Lúc này rất yên lặng.
Qua thật lâu sau.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Nhà ngươi có chút thú vị.
Tên này có đầu óc nhanh nhạy.
Dạ Trủng cười ruồi:
- Có thể khiến ca cảm giác thú vị là vinh hạnh của ta.
Gã sợ chết.
Khi cái chết đến, gã chỉ muốn vứt hết mặt mũi, làm trò cho đối phương vui vẻ sau đó tha mạng cho gã.
Làm Dạ Trủng bất ngờ là thuận miệng nói một câu đã hình thành lời thề.
Vực ngoại giới có lời thề, dễ xúc phát ra.
Nghĩa là về sau Dạ Trủng không thể cuồng trước mặt dân bản xứ này nữa.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Rất biết cách nói chuyện.
Tên này có thể sống đến bây giờ cũng hợp lý.
Dạ Trủng nói:
- Ta không đồng ý với ca, cái gì gọi là biết cách nói chuyện? Ta toàn nói lời tâm huyết, thật lòng thật dạ, không hề lừa gạt. Nếu ca không tin thì ta sẽ lấy cái chết chứng minh!
Lâm Phàm muốn đùa giỡn Dạ Trủng:
- Vậy à, thế thì chết cho bản phong chủ xem.
Tên này là người có dục vọng muốn sống mãnh liệt nhất mà Lâm Phàm từng gặp, đầu óc không ngốc, thông minh hơn mấy người không có dục vọng muốn sống lại còn đần.
Dạ Trủng ngây người:
- A?
Gã dùng ngữ điệu nặng nề nhuộm đẫm không khí, nào ngờ đối phương tin thật.
Nếu gã chết thì cố gắng lúc trước chẳng phải là đều uổng phí?
Đầu óc Dạ Trủng nhanh nhạy, tích tắc nghĩ ra ngay cái cớ:
- Ca, ta biết ca không nói đùa, nhưng ta chưa thể chết bây giờ. Từ khi gặp ca thì ta nhận ra ý nghĩ cuộc sống của mình. Lần này là Chí Minh Thánh Viêm Đế mệnh lệnh chúng ta tiến đến, chúng ta thất bại, chắc chắn sẽ có lần sau, nên ta phải sống! Đương nhiên không sống vì mình mà vì ca, ta phải ngăn cản sự hung ác của Đại Đế, chờ mọi việc kết thúc rồi thì không cần ca nói, ta sẽ tự mình chết cho ca xem!
Đám người Diệp Thanh phục sát đất.
Bọn họ chứng kiến sự việc từ đầu đến giờ, cũng biết người trước mắt là kẻ xâm nhập, thực lực rất mạnh, vậy mà bị tiền bối hù sợ teo tim.
Người này nói chuyện hơi ghê tởm, tóm lại bọn họ nghe muốn ói.
Có sư đệ hỏi nhỏ:
- Sư huynh, sao ta thấy kẻ xâm nhập không xấu xa mà còn hơi tội nghiệp?
Sư đệ cảm giác như vậy, kẻ xâm nhập đâu hung hãn gì, đặc biệt xem tình hình hiện giờ tội hết sức.
Diệp Thanh rất muốn nói các ngươi thì biết gì, kẻ xâm nhập rất khủng bố.
Nhưng gã không nói ra câu này được, vì có cùng cảm giác như sư đệ.
Nếu không ai tin hãy nhìn tình huống trước mắt.
Kẻ xâm nhập này thật tội nghiệp, tự chặt đứt hai chân, đáng thương van xin đối phương đừng giết mình.
Dạ Trủng nhìn Lâm Phàm bằng cặp mắt cún long lanh như đang nói: Ta nói thật, tất cả đều là lời tâm huyết, đừng không tin ta.
Bộp!
Lâm Phàm đứng lên, bước trong hư không đi tới trước mặt Dạ Trủng, vươn tay vỗ vào mặt đối phương:
- Nhà ngươi có chút thú vị, khéo ăn nói. Chúc mừng ngươi, ngươi khiến bản phong chủ rất vừa lòng, xem như kẻ xâm nhập duy nhất có thể sống sót từ tay bản phong chủ.
Dạ Trủng reo lên:
- Oa!
Sau đó gã hưng phấn nói:
- Ca vừa lòng tức là sự thừa nhận dành cho ta, được sống trong tay ca chứng minh ta còn có giá trị! Sau này ta sẽ càng yêu quý mạng sống của mình, vì là ca ban cho mạng sống này, trừ ca ra không ai được lấy đi!
Lâm Phàm phất tay, không kiên nhẫn nói:
- Lăn, lăn đi, càng nói càng buồn nôn.
Phải công nhận tên này là nhân tài.
Lâm Phàm không muốn giết nhân tài, sẽ giảm bớt nhiều thú vị. Hắn không ngờ đối phương thề với trời, điều này khá thú vị.
Có hành vi quấy rối là sẽ gặp trời phạt.
Hắn là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, nếu Chí Minh Thánh Viêm Đế có ý đồ với Viêm Hoa tông tức là dính líu đến hắn. Nếu Dạ Trủng khoanh tay đứng nhìn hoặc không thông báo cho biết thì sẽ bị trời phạt.
Với khao khát muốn sống của gã thì không thể nào phớt lờ chuyện này được, giữ gã lại cũng là lựa chọn tốt.
- Vâng!
Dạ Trủng khom người, hai tay bấu mông của mình.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Ngươi làm gì?
Diễn xiếc à?
- Ca bảo ta lăn thì ta không thể đi, huống chi ta đang không có chân, thêm nữa chân đã không cần thiết với người như ta, nếu có chân tức là ta không tôn trọng ca. Thôi ta lăn đây, ca giữ gìn sức khỏe, sau này ta sẽ thường đến thăm ca.
Dạ Trủng nói xong như quả bóng lăn xa, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất không bóng dáng.
Lâm Phàm nhìn thật lâu sau thốt ra hai chữ:
- Nhân tài.
Lâm Phàm đã gặp rất nhiều người, nhưng hiếm đụng phải mẫu người như vậy, rất hiếm hoi, khá lắm, biết mạng sống quan trọng biết bao là việc tốt.
Diệp Thanh luôn không nói chuyện bỗng lên tiếng:
- Tiền bối, chúng ta còn có chuyện gì không?
Bọn họ đã ở chỗ này thật lâu, mắt thấy sự việc đã giải quyết, Diệp Thanh muốn mang các sư đệ, sư muội rời đi.
- Hết rồi.
Lâm Phàm đi ra vì truy tìm đối phương, hiện tại giải quyết xong xuôi thì không cần ở đây lâu hơn.
- Gặp nhau xem như duyên phận, tặng các ngươi mấy viên đan dược này.
Ngẫu nhiên được người gọi là tiền bối cũng hay, tặng một viên đan dược cho mỗi người chẳng đáng gì. Đối với Lâm Phàm thì đan dược là phế thải, khi nào thèm thì lấy ra nhai như ăn kẹo.
Đan dược tỏa mùi thơm nồng, nhìn liền biết không phải loại thông thường.
Hít hà!
Có đệ tử không kiềm được tò mò đặt đan dược gần chót mũi hít hà, lộ vẻ mặt thỏa mãn.
Diệp Thanh liếc bọn họ một cái.
Tay gã cầm đan dược hơi run:
- Tiền bối, chúng ta nào dám nhận đan dược quý trọng như vậy, huống chi chúng ta không làm chuyện gì cho tiền bối.
Diệp Thanh không ngốc, dược lực của đan dược này rất mạnh, đệ tử như bọn họ không có tư cách nhận.
- Quý trọng? Không quý trọng, cho ngươi nhấm nháp thử, với bản phong chủ thì đây là kẹo, ngẫu nhiên nhai thôi.
Lâm Phàm nắm một mớ đan dược từ trong trữ vật giới chỉ ra, không quan trọng chất lượng đan dược thế nào, nhét nguyên nắm vào miệng.
Diệp Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Muốn chết, phá sản kinh!
Lần đầu tiên gã thấy có người một hơi ăn nhiều đan dược như vậy, xem phẩm chất đều không tệ, chắc chắn không phải đan dược bình thường, đối với bọn họ thì đây là đan thần.
- Được rồi, tạm biệt, các tiểu bối chú ý an toàn!
Lâm Phàm không nói nhiều nữa, dứt khoát rời đi.
Diệp Thanh thở phào:
- Phù, lần này chúng ta đã gặp được người tốt.
Đúng vậy, ban đầu bị giữ lại làm Diệp Thanh lo âu sợ hãi, lỡ đối phương muốn giết bọn họ thì không có đường chống cự.
May mắn đối phương không giết bọn họ, ngược lại cho họ thấy cảnh tượng mở rộng tầm mắt, lúc đi còn tặng đan dược, đúng là người tốt.
- Sư huynh, tiền bối kia có tu vi gì nhỉ? Sao ta có cảm giác khủng bố quá.
- Đúng rồi, trên Đạo cảnh thật sự là Đế Thiên cảnh sao?
Bọn họ lao nhao hỏi nhiều vấn đề toàn xoay quanh thứ mới mẻ vừa gặp.
Diệp Thanh nghiêm túc nói:
- Tốt rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, tiền bối cho đan dược, nhớ trân trọng.
Gã là sư huynh, phải tạo dựng uy nghiêm.
Các sư đệ, sư muội có hỏi nhiều không phải thói quen tốt khi đi ra ngoài, đôi khi hỏi nhiều quá sẽ mất mạng.
Có sư đệ hỏi:
- Sư huynh, vậy bây giờ chúng ta còn vào vùng đất mạo hiểm không?
Vùng đất mạo hiểm đã bị tiền bối xóc nóc, với thực lực và kiến thức của họ chưa từng tưởng tượng đến cách làm này.
- Vào chứ, sao không vào. Bây giờ thì tiện hơn nhiều, vùng đất mạo hiểm bị tiền bối lật tung, chúng ta có thể từ phía trên nhìn xuống, vị trí tốt nhất tìm trân bảo, còn không cần đối kháng với yêu thú. Nhưng các ngươi đừng tưởng rằng vậy là thoải mái, ta mang các ngươi đi ra vì rèn luyện các ngươi, sẽ tuyển chọn yêu thú làm đối thủ của các ngươi.
Diệp Thanh là sư huynh tốt, rất quan tâm các sư đệ, sư muội, chú ý rèn luyện bọn họ.
Vừa tìm được thứ tốt vừa rèn luyện bản thân, cớ sao không làm?
Phương xa.
Dạ Trủng lăn xa thật xa, dù đối phương không đuổi theo gã vẫn không dám dừng lại.
Có thể sống sót đã là kỳ tích, vì gã nói nhiều cũng chưa chắc thay đổi được gì, khi cường giả muốn giết một người chẳng cần nghe đối phương tâng bốc cao đến đâu.
Làm gã bất ngờ là dân bản xứ kia . . .
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trời nổi sấm sét.
- Xin lỗi! Là ca, không phải dân bản xứ!
Dù chỉ nghĩ trong lòng cũng phải kính trọng? Thế này là không có nhân quyền!
- Phù, rốt cuộc an toàn, sắp đứng tim luôn.
Dạ Trủng lăn thật lâu sau cuối cùng ngừng lại. Gã nhìn đôi chân vẫn đang chảy máu, mới rồi trực tiếp chặt đứt chân tuy rất đau nhưng vì mạng nhỏ, gã phải nhịn.
- Tự phục mình quá, lúc ấy sao mà có quyết đoán như vậy.
Xong việc ngẫm lại Dạ Trủng tự phục mình, cực kỳ dứt khoát, một hơi chặt hai chân, nếu là trước kia thì gã không có can đảm như vậy.
Lực lượng đang chảy trong người, thịt ở phần chân cụt mấp máy mọc ra nhiều miếng thịt non, sau đó hai chân lại mọc ra.
- Cảm giác còn sống thật tuyệt vời!
Có lẽ chỉ có mình gã sống sót, người khác đều chết hết rồi.
- Ca, vì hai chân của ta, chúng ta cố gắng sau này ít gặp!
Dạ Trủng rất muốn tự tát mình, phút cuối rời đi còn miệng tiện làm gì, đi nói hai chân đã vô dụng với gã, lần sau gặp ca sẽ phải nhanh chóng chặt đứt hai chân.
Dạ Trủng tưởng tượng sau này nếu gặp mặt sẽ là bầu không khí máu me.
Bạn cần đăng nhập để bình luận