Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 672: Ta có nắm chắc làm thịt ngươi

Khí thế hung mãnh, ánh sáng nóng cháy bao bọc người phủ chủ, tốc độ siêu nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Lâm Phàm, mười ngón chộp vào ngực hắn.
- Láo quá!
Lâm Phàm vung ống tay áo, hư không chấn động, trực tiếp đấu cứng.
Bùm!
Lực lượng to lớn ập đến đánh lui Lâm Phàm, hắn lùi nhanh mấy trăm thước, máu nhỏ tí tách dọc đường.
- Ngươi cầm tinh con mèo hả, cào ác vậy!
Lâm Phàm nhìn lồng ngực có mười dấu tay, da thịt bị cào rách, thấy rõ xương ngực trắng, nhìn từ góc độ khác sẽ thấy trái tim đang đập.
Phủ chủ vung tay hết thịt vụn dính trong móng xuống đất, lạnh lùng nhìn đối phương:
- Lát nữa sẽ moi tim của ngươi ra.
Lâm Phàm ngước đầu lên, lửa đốt trên đầu ngón tay, hắn dán tay vào ngực:
- Chờ đã. Ngươi bị điên rồi, cào cứ cào, còn cố móc thịt ra làm gì!
Lâm Phàm dồn thịt vào một chỗ, dùng Thanh Uyên Địa hỏa nung nóng, khó khăn mới làm thịt khép lại.
Mặt ngoài phủ chủ bình tĩnh nhưng có vạn con ngựa chạy trong lòng. Người này từ đâu chạy ra, sao có thể chịu đựng giỏi thế? Nếu người thường bị vết thương như vậy đã không chịu nổi, nào ngờ tiểu tử này biểu tình bình tĩnh không chút phản ứng.
Bùm!
Phủ chủ không suy nghĩ nhiều nữa, sát ý bao phủ, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Bùng nổ hết sức!
Lâm Phàm hét lớn, khí thế sôi trào, thân hình biến lớn.
Phủ chủ xuất hiện, năm ngón tay chụp ngực hắn, mũi nhọn lấp lóe cắt hư không, nếu bị chộp trên sẽ bị moi tim ra.
Lúc này thân thể Lâm Phàm biến lớn đến tột độ, tung nắm đấm.
Phủ chủ giật nảy mình:
- Cái gì!?
Phủ chủ ngây người giây lát rồi co tay thành nắm đấm va chạm với tay Lâm Phàm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng dữ dội khuếch tán, cảnh vật xung quanh bị phá hoại, mặt đất tan vỡ như rồng đất trở mình.
Tiếng xèo xèo vang lên không dứt, ánh sáng bao bọc nắm tay của phủ chủ. Gã thấy cánh tay tiểu tử kia đỏ thẫm, hoa văn nổi lên, lửa đốt cháy ăn mòn ánh sáng bao bọc nắm tay của gã, tốc độ nhanh làm gã kinh hoàng.
Gã là tiên, là Chí Tiên cảnh, sao chuyện như vậy có thể xảy ra?
Phủ chủ quát lớn, lực lượng cưỡng ép nổ tung, gã thừa dịp đó lùi nhanh ra sau, nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
Cộp cộp!
Lâm Phàm liên tục thụt lùi đụng vào một cây cổ mới miễn cưỡng ổn định thân thể, mái tóc dài rối tung trông bạo ngược.
Lâm Phàm hơi kinh thán:
- Lợi hại.
Hắn không ngờ nắm tay của mình trở nên mạnh như vậy, chẳng lẽ đây là ‘cánh tay Kỳ Lân’ trong truyền thuyết?
Nghe đồn có cánh tay Kỳ Lân sẽ bộc phát lực lượng vô cùng trong thời gian ngắn ngủi, còn có diệu dụng vô hạn, ví dụ vận dụng cánh tay Kỳ Lân trong thời gian dài vào chỗ nào đó thì sẽ rất khó quên.
Đương nhiên đấy chỉ là ví vón, có lẽ còn có loại cánh tay khác.
Lâm Phàm tràn đầy tự tin nói:
- Đến đây, để bản phong chủ nhìn xem cường giả Chí Tiên mạnh cỡ nào. Vừa lúc bản phong chủ cũng muốn đồ tiên.
Đây xem như phát hiện lớn, vì chọc đối phương điên tiết nên Lâm Phàm không ngừng dùng ngôn ngữ công kích.
- Nhi tử của ngươi chết hơi thảm, lúc ấy bản phong chủ đang ngự người bay, người kia đâm thủng thân thể nhi tử của ngươi đóng đinh vào vách tường, nếu không thấy tận mắt sẽ không tưởng tượng ra cảnh đó được.
Sắc mặt phủ chủ bình tĩnh nói:
- Tiểu tử giỏi, đã xem thường ngươi, nhưng hôm nay ngươi phải chết.
Lâm Phàm cười, siết chặt nắm tay, lực lượng sôi trào hừng hực trong người, hắn sốt ruột không đợi kịp:
- Chờ chút nữa có lẽ sẽ đánh chết ngươi.
Đương nhiên đối phương có tu vi Chí Tiên cảnh, có thể bị đánh chết hay không là chuyện khác, nhưng không thử một lần thì làm sao biết?
Vang tiếng nổ, mặt đất nứt rạn, Lâm Phàm di chuyển thân thể to lớn hóa thành luồng sáng oanh sát về phía phủ chủ.
Nắm đấm đánh ra, dòng khí hung dũng, hư không bị xé rách.
Phủ chủ gầm lên:
- Đại Thánh cảnh cũng dám càn rỡ!
Phủ chủ vỗ chưởng, ánh sáng chói lòa bắn với góc độ xảo quyệt, né qua nắm tay của Lâm Phàm vỗ vào ngực hắn.
- Tiểu tử, ngươi còn quá yếu, tưởng mình có thể làm gì bản phủ chủ sao?
Phủ chủ bay lên cao, thân hình hơi nhỏ bé trước Lâm Phàm, bàn tay vỗ vào ngực hắn. Răng rắc, không biết là tiếng xương hay trái tim vỡ ra.
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh, hắn nhe răng cười, phun nước miếng vào mặt phủ chủ, đống nước miếng làm ướt hết mặt gã.
Lâm Phàm tung nắm đấm vào eo phủ chủ.
Phủ chủ nghiêm túc, một đoàn sáng bao phủ triệt tiêu nắm đấm nhưng hình thành trùng kích quá mãnh liệt, mọi thứ xung quanh bị phá hủy trước lực lượng này.
- Ta và Chí Tiên cảnh còn chênh lệch lớn nhưng không phải không có sức đánh trả, có lẽ nhờ nội tình quá mạnh kéo gần khoảng cách hơn.
Lâm Phàm có cảm giác đó nhưng khó tả, không biết phủ chủ có thuộc hàng mạnh nhất trong Chí Tiên cảnh không.
Trong cùng cảnh giới thì Lâm Phàm có thể một đấm đánh nát, nếu mạnh hơn thì cần thêm vài đấm. Tuy kết quả cuối cùng giống nhau nhưng quá trình thì khác biệt.
Phủ chủ nghiêm túc nghĩ:
- Đây còn là người không?
Phủ chủ vỗ chưởng trúng ngực đối phương, nếu là người thường thì đã chết từ lâu nhưng tên này không cau mày chút nào.
- Phi!
Lâm Phàm phun máu trong khoang miệng ra, sờ ngực nói:
- Đúng là ác, suýt chấn vỡ tim của bản phong chủ, nhưng đáng tiếc, chỉ bị nứt xương. Được rồi, lên đi! Chiến đấu với cường giả làm bản phong chủ rất hưng phấn.
Thân hình to lớn bay lên rồi lao xuống, hơi thở mãnh liệt bao bọc người hắn.
Lâm Phàm hưng phấn nói:
- Tên già mặt non, hãy lấy thực lực của ngươi ra, có giỏi thì đánh chết bản phong chủ!
Máu trong người Lâm Phàm đang sôi trào, hắn phát hiện, thật sự.
Sau khi tu vi đột phá đến Đại Thánh thì chênh lệch với Chí Tiên bị kéo gần lại, không còn xa tít mù, càng sẽ không bị người diệt gọn trong một nốt nhạc. Không lẽ là Thủy Ma Kinh mang đến công hiệu này? Hoặc xếp đầy nội tình khiến thực lực tổng thể thay đổi về chất?
Dù tu vi của hắn không bằng đối phương nhưng chênh lệch giữa hai người dần dần thu nhỏ.
Lâm Phàm liên tục lao xuống, hư không bên dưới bị đè ép vào nhau, phủ chủ cảm nhận dòng khí cực mạnh ập đến, cau mày, hơi cảnh giác với nắm đấm kia.
Nắm đấm có thể ăn mòn lực lượng của gã, phải cẩn thận.
Phủ chủ lắc người khoảnh khắc trốn thật xa.
Bùm!
Nắm đấm giáng xuống đất, xung lực hình tròn vô hình khuếch tán ra ngoài, mặt đất tan vỡ hõm sâu xuống, tro bụi bay mù mịt.
Lâm Phàm nửa quỳ dưới đất, bẻ cổ, hắn nhìn phía xa, nhe răng cười nói:
- Chuyện gì thế này? Bỏ chạy? Chọc giận bản phong chủ, nào, lấy hết thực lực ra, đại chiến một trận với bản phong chủ. Chúng ta hãy đấu bằng thân xác! He he.
Dù phủ chủ có tu vi Chí Tiên nhưng Lâm Phàm không e ngại chút nào, nhấc chân lên, bàn chân bộc phát ra lực lượng vô cùng, thân hình hắn biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt phủ chủ.
Lâm Phàm hơi nghiêng người, năm ngón co thành đấm, ngưng tụ lực lượng, đấm ra, hư không nổ tung.
- Phủ chủ, ai né thì cả nhà người đó chết!
Nắm tay đỏ thẫm rực cháy ngọn lửa.
Nhưng nắm đấm đánh vào ảo ảnh làm Lâm Phàm rất khó chịu:
- Ngươi thật nhát gan, đường đường là Chí Tiên cảnh mà không dám đại chiến một trận với bản phong chủ sao?
Phủ chủ đạp trên nhánh cây, biểu tình bình tĩnh, còn về lời nguyền chết cả nhà thì gã không để bụng, dù sao gia đình của gã chết hết thật, có nhi tử cuối cùng cũng mới chết.
Nên gã không để bụng.
Phủ chủ bỗng nhích người, một thanh trường đao lơ lửng trước mặt gã, trường đao sắc lạnh, màn sáng màu xanh biếc bao phủ đao. Một nhát đao chém ra.
Đao thế khủng bố xé gió bắn tới, dù là hư không cũng nổ tung, khó thể ngăn cản.
Lâm Phàm giơ hai tay ra chắp vào nhau, đao thế bị kép trong lòng bàn tay. Nhưng đao thế rất mạnh vẫn chém tới, trúng lồng ngực.
Một vệt đao dài cắt người Lâm Phàm, máu phun ra nhuộm đỏ mặt đất.
Lâm Phàm cúi đầu xem:
- Hơi thú vị.
Hắn không ngờ thủ đoạn công kích của đối phương mạnh như vậy, có lẽ đây là chênh lệch giữa cảnh giới với nhau.
Ngón tay Lâm Phàm rực lửa xẹt qua miệng vết thương, thịt bị cắt ra kêu xèo xèo dần dính vào nhau.
Phủ chủ kinh sợ:
- Tiểu tử này rốt cuộc bị gì?
Có kiểu chữa thương như vậy sao?
Vết thương rất lớn, rất nghiêm trọng, nhưng biểu tình của tiểu tử này không đau không ngứa, không có chút phản ứng, làm phủ chủ không tin được.
Ngươi nhăn mặt ra vẻ đau một chút không được sao?
Làm ơn cho gã có cớ cuồng cười quăng một câu ‘tiểu tử, thấy mùi vị thế nào?’. Phủ chủ đã nghĩ sẵn lời muốn nói nhưng không thốt ra được, tất cả kẹt trong cổ họng.
Lâm Phàm cười nói:
- Tên già mặt non, ngươi chém bản phong chủ đau đấy, nhưng nhát đao kia không đau không ngứa, tàm tạm, dùng nắm đấm đi.
Lâm Phàm quát lớn xông lên, hắn muốn đấu cứng với đối phương, mấy hiệu ứng gì đó không lọt vào mắt hắn.
- Thủy Ma Quyền!
Khí thế của Lâm Phàm thay đổi, thi triển quyền pháp kèm theo Thủy Ma Kinh. Thoáng chốc lực lượng Thủy Ma khủng bố bay lên cao biến hình Thủy Ma, một đấm mang theo lực lượng hủy diệt đánh tới.
Ánh mắt phủ chủ âm lạnh, lực lượng như sóng triều ập đến:
- Tiểu tử giỏi!
Bùm!
Hai người va chạm, trùng kích khủng bố lấy hai người làm trung tâm bộc phát ra, hư không nổ tung phá hủy tất cả.
Phủ chủ vỗ mạnh vào người Lâm Phàm:
- Tiểu tử, chết đi cho ta!
Mặt Lâm Phàm không biểu tình phun búng máu, nhưng động tác không ngừng, quyền ảnh không dấu vết đánh tới.
- Cái gì!?
Phủ chủ cúi đầu, bụng bị tiểu tử này đấm trúng, khi gã ngước đầu lên thấy tiểu tử người đẫm máu cười rạng rỡ nói:
- Bị ta đánh trúng rồi thấy chưa?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng khủng bố bộc phát ra, bụng của phủ chủ bị trùng kích lùi nhanh, mặt đất phía sau gót chân không ngừng tan vỡ, gã trượt dài trăm thước mới đứng vững.
Phủ chủ phun ngụm máu, biểu tình khó tin:
- Phụt!
Gã đánh trúng tiểu tử này ít nhất mấy chục lần, nhưng mỗi lần trúng đòn hắn đều không tạm dừng, ngược lại phản kích nhanh.
Phủ chủ vừa kinh vừa giận, ngọn lửa đốt cháy trong lòng gã:
- Tiểu tử, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta!
Người Lâm Phàm đẫm máu, chỗ khóe mắt chảy dòng máu che mờ mắt.
Lâm Phàm cười lau máu dính khóe mắt:
- Nói nhiều làm gì, ta có nắm chắc làm thịt ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận