Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1002: Nhân Ngoại Hữu Nhân (2)

Chương 1002: Nhân Ngoại Hữu Nhân (2)Chương 1002: Nhân Ngoại Hữu Nhân (2)
Chương 1002: Nhân Ngoại Hữu Nhân (2)
Du Chân Ý, Chủng Thu trong tứ đại tông sư gặp nhau ở Cổ Ngưu sơn, đây là tin tức ngoài sáng cho người thiên hạ xem náo nhiệt.
Lần này Kính Ngưỡng lâu lựa chọn ban bố xếp hạng mười người ở kinh sư Nam Uyễn quốc, đây mới là chỗ then chốt ngầm giấu huyền cơ.
Lão nhân đến từ tái ngoại cười lạnh nói: "la dùng thương, ngươi dùng đao, tương tự với Chủng Thu, đều đi con đường ngoại gia quyền, khác với lão hồ ly Du Chân Ý kia. Chỉ cần là một trận tử chiến, hoặc nhiều hoặc ít sẽ lưu lại chút thương thế ân hoạn, ba người chúng ta khẳng định không chống đỡ được đến sáu mươi năm sau, vì cơ hội lần này, ta một đường chém giết tới hôm nay, những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người đều phải có câu trả lời xứng đáng!"
Nói đến cuối cùng, lão nhân khẽ vỗ tay lên tay vịn ghé, chiếc ghé bình yên vô sự, chỉ là nền đá dưới chân chiếc ghé lại xuất hiện vết rạn nứt chỉ chít.
Đám đệ tử nhập thất của lão nhân bên ngoài cửa hàng phát giác được khí cơ lưu chuyển trong nhà, ai nấy đều như lâm đại địch, nhịp thở dần trở nên nặng nà.
Chưởng quỹ cười nói: "Đám đệ tử này của ngươi tư chất không ra làm sao cả. Chẳng phải nghe nói rất nhiều năm trước ngươi tìm được một đồ đệ thiên phú kinh người ở thảo nguyên ư? Ngươi tỉ mỉ dạy dỗ mây năm nay, chắc không kém hơn đám thiên kiêu Nha Nhị, Chu Sĩ chứ?"
Lão nhân họ Trình hờ hững nói: "Chết rồi. Thiên tư quá tốt, cũng không tốt."
Chưởng quỹ tức giận nói: "Trình Nguyên Sơn! Hỗ độc không ăn thit con. ngươi còn có chút nhân tính nào không?”
VỊ lão nhân từ tái ngoại ngàn dặm xa xăm chạy tới Nam Uyễn quốc này chính là Tí Thánh Trình Nguyên Sơn xếp hàng thứ tám trong số mười người đứng đầu thiên hạ.
Hai mươi năm trước, sau khi được xếp hạng trong mười người đứng đầu của Kính Ngưỡng lâu, hắn lén tới thảo nguyên tái ngoại, rất nhanh thôi đã trở thành thượng khách của chủ nhân thảo nguyên.
Trình Nguyên Sơn liếc nhìn vị lão nhân thấp bé mai danh ẩn tính ở Nam Uyển quốc, nói: "Lưu Tông, ngươi mà cũng dám nói ta? Ma Đao nhân Ma Đao nhân, Lưu Tông ngươi thích dùng cái gì để mài đao nhát?"
Ma Đao nhân Lưu Tông cười hắc hắc.
Trình Nguyên Sơn nghi hoặc nói: "Ta mới đến bên này, Nam Uyễn quốc lại là địa bàn Chủng Thu khổ tâm gầy dựng, lần này Chủng Thu rốt cục đứng về phe nào? Mới đầu ta cho là Du Chân Ý, hiện tại xem ra, không chắc? Đinh lão ma lại muốn làm cái gì? Hắn mới là người duy nhất không cần phải làm gì dưới gầm trời này, lại khăng khăng ởi tới kinh thành Nam Uyên quốc, hắn muốn cái gì?"
Khi nghe Tí Thánh Trình Nguyên Sơn nhắc tới "Ma Đao nhân", trong nháy mắt khí thế chưởng quầy Lưu Tông tăng mạnh, sau đó lập tức lại hạ xuống, cả người lần nữa biến thành lão già chủ quán lăn lộn kiếm sống, tay chỉ chỉ Trình Nguyên Sơn trêu chọc nói: "Ngươi a, cứ thích suy nghĩ nhiều."
Nhưng lòng dạ Trình Nguyên Sơn biết rõ, mấy năm nay Lưu Tông không hề chếnh mảng tu vị, thậm chí còn tiến thêm một bước.
Nhưng khu vực Nam Uyễn quốc có Chủng Thu tọa trấn bên cạnh hoàng cung nhiều năm, lại chưa nghe có lời đồn kinh thế hãi tục nào, Lưu Tông không có đá mài đao, võ học làm sao có thể không lùi mà tiến? Máy năm nay Trình Nguyên Sơn trừ ngắm ngằm đồ sát cao thủ tái ngoại thì còn nhiều lần lẻn xuống phía nam, trong đó giết chết hai vị tông sư giang hồ có hy vọng tiến vào danh sách mười cái tên đầu bảng, mục đích là để trui rèn tâm cảnh trong chém giết hung hiểm, không dám có chút buông thả.
Trình Nguyên Sơn nói: "Lần này là phúc là họa, ngươi nói thật cho ta. Lưu Tông, người khác ta không tin, ngươi là ngoại lệ."
Lưu Tông cười nói: "Dựa vào cái gì mà tin tưởng ta?"
Trình Nguyên Sơn trịnh trọng nói: "Trên giang hồ kẻ được xưng là võ si nhiều vô số kể, nhưng ở trong lòng ta, võ si chân chính chỉ có mình Lưu Tông ngươi. Ngươi cũng như Đinh Anh, Chủng Thu, Du Chân Ý, đều là số ít mấy người sống sót từ trận loạn chiến năm đó. Mười người kia, người thì chết, người thì tan biến, chỉ có đám người ở bên cạnh là các ngươi là ai cũng giành được cơ duyên, Đinh Anh có được chiếc đạo quan tiên nhân di lưu lại, Du Chân Ý được một bộ bí tịch tiên gia, Chủng Thu lấy được cái gì ta không rõ ràng, nhưng khi đó Lưu Tông ngươi chủ động buông bỏ thanh yêu đao kia không cần, chỉ vì bên người đã có một thanh đao. Lựa chọn như thế, dưới gầm trời chắc chỉ có ngươi làm ra được."
Lưu Tông vân vê chòm râu lửa thưa mỉm cười nói: "Chuyện bí mật như thế, ngươi là người ngoài không đích thân tham dự trường tai họa kia làm sao lại biết được?"
Việc này có thể nói là bí mật đắc ý bình sinh của Lưu Tông, không nói được với thường nhân, nhưng hôm nay Tí Thánh Trình Nguyên Sơn chủ động nói toạc ra, Ma Đao Nhân Lưu Tông vẫn không khỏi dương dương tự đắc.
Trình Nguyên Sơn thành thật đáp: "Chủ nhân mới mà thanh yêu đao 'Luyện Sư' kia chọn là do ta tự tay giết chết, chỉ là ta không thể lưu lại nó."
Tí Thánh Trình Nguyên Sơn trước nay tâm cao khí ngạo, đối với việc mình nằm chung bảng với đám Kính Tâm Đình Đồng Thanh Thanh luôn rất xem thường, còn về kẻ nhiều chuyện bình ra hạ thập nhân ngay dưới thượng thập nhân, Trình Nguyên Sơn đã từng trực tiếp nói thẳng, những người này ai ai ai có thể bưng trà đưa nước cho hắn, ai ai có thể tháo ủng cho hắn, ai ai có thể giúp hắn coi cửa hộ viện, mười vị cao thủ đứng đầu danh chắn thiên hạ không ai là vào được pháp nhãn Trình Nguyên Sơn. Nhưng hôm nay tới gặp Lưu Tông, thái độ của hắn lại cực khách khí, thậm chí vô hình trung Trình Nguyên Sơn còn nguyện ý thua kém phần nào. Bởi vậy có thể lần này Trình Nguyên Sơn ởi tới kinh thành Nam Uyển quốc, trong lòng không có một chút lòng tin nào. Lưu Tông cho một ngón tay vào trong miệng, từ kẽ răng xỉa ra vụn thịt lưu lại từ bữa cơm, tiện tay búng một cái: "Một tên đồ tế tay nghề có được hay không. cứ nhìn thanh đao hắn dùng thuận tay nhát, lột da chặt thịt róc xương, để xem trụ được bao nhiêu năm, kém nhất thì hai ba năm phải thay đao mới, tốt một chút thì dùng chừng bảy tám năm, thanh kia của ta từ xuất đạo giang hồ đến nay vẫn luôn dùng, tính đến hiện tại đã dùng gần bốn mươi năm."
Lưu Tông cười ha ha nói: "Giết bọn Trích Tiên Nhân giấu giấu diễm diễm mới đã nghiền. Mài đao vài chục năm, nhưng đừng có thành Đồ Long kỹ rắm chó mà trên sách vẫn viết, tới đúng lúc lắm, đúng lúc lắm."
Một vị học trò nghèo vào kinh đi thi còn đang chờ đơi cô vơ đẹp của hắn trở về. Vì cô, đến cả lời Thánh nhân dạy bảo quân tử xa nhà bếp hắn đều không màng.
Tình cờ gặp trên đường, tương phùng ở giang hò, cô tuy lớn hơn hắn sáu tuổi, còn thích đùa cợt, nói mình không phải nữ nhân tốt đẹp gì, nhưng hắn luôn cảm thấy không sao cả.
Có thể đàn ra tiếng tỳ bà mỹ diệu như thế, sa trường kịch liệt, khuê các u oán, sao mà xấu đi đâu được.
Có một kẻ không biết từ đâu chui ra, đột nhiên tới chỗ hắn kể về chuyện một vị nữ tử giang hô. Thư sinh cảm thấy nếu nữ nhân mà người đó nói là thật, như vậy lòng dạ cô quả thực xấu xa.
Nhưng mà, thư sinh cảm thấy cô gái mà hắn quen thì khác, hắn cảm thấy cô là một người đàn bà tốt, hiểu chuyện, ôn nhu hiền lành, còn xinh đẹp như vậy, có thể cưới vào cửa, bạc đầu sống tới nhà.
Hắn đang đợi cô về nhà.
Nghĩ tới gặp được cô, phải cùng cô nói những tâm tư trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận