Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1385: Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sán

Chương 1385: Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng SánChương 1385: Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sán
Chương 1385: Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sáng (85)
Khương Mậu lại xem qua hai lần tâm đắc đọc sách còn lại, mỉm cười nói: "Không tồi. Có thê cầm đi thử xem cân lượng của vị đạo nhân Bạch Vân quan kia.”
Vị lão thần tiên ngoài mặt có tu vi cao nhát Vân Lâm Khương thị này tùy tay xé ra một tờ ấn kẹp tàng thư án riêng của Liễu Thanh Phong kia, hai quyển sách quay về trên bàn trước người Đường Trọng. Khương Mậu cười nói: “Tìm một cơ hội, đề đạo nhân Bạch Vân quan kia ở gần đây đúng dịp đạt được quyền sách này, đến lúc đó xem xem vị quan chủ này là ý kiến như thế nào."
Đường Trọng đáp ứng.
So với trường hợp chỗ Khương Mậu mạch nước ngầm SôÔI sục.
Trong một đình nghỉ mát trúc xanh vờn quanh của biệt cung nghỉ hè hòa thuận vui vẻ hơn rất nhiều.
Thiên niên cao lớn nọ từng từ Ly Châu động thiên có được cơ duyên xích sắt Khương Uẫn kia đang cùng một vị tỷ tỷ Lão Long thành xuất giá tán gẫu ở cuối ngõ nhỏ bến Phong Vĩ. Đại đô đốc Vi Lượng ngồi ở bên, cũng đang nói chuyện phiếm với vị giáo tập ma ma vẻ mặt uễ oải kia.
Khương Uần nhìn dung mạo tỷ tỷ trước mắt, dở khóc dở CƯỜI.
Nữ tử khẽ nhíu mày,"Làm sao vậy, trông mặt mà bắt hình dong? Ta cảm thấy rất đẹp mà.
Khương Uẫn cười nói: "Tỷ, ta phải nói lời lương tâm, khuôn mặt này của tỷ bây giờ, thực sự không liên quan gì tới đẹp."
Nữ tử mập mạp trợn mắt nói: "Ta trái lại muốn xem xem ngươi tương lai sẽ lấy tiên tử như thế nào, đến lúc đó ta giúp ngươi đánh giá chút, đỡ cho ngươi bị hồ ly tinh lừa."
Khương Uẩn chắp hai tay, cầu xin tha thứ: "Đừng, ta sợ tính tình này của tỷ, một hai câu liền dọa nàng dâu tương lai của ta chạy mắt."
Nữ tử đang muốn lải nhải vài câu, Khương Uần đã biết điều nói sang chuyện khác,"Tỷ, Phù Nam Hoa người này thế nào?"
Nữ tử lắc đầu nói: "Thì như vậy, rất tốt, cũng không ai quản ai, tương kính như khách, rất tốt."
Khương Uẩn cười to nói: "Vậy ta có cơ hội nhất định phải tìm người anh rễ đáng thương này uống rượu, phun mật vàng với nhau, nói mấy ngày mấy đêm, nói không chừng trở thành bạn bè.”
VỊ đích nữ Khương thị kia không để bụng nói: "Đệ thích thế nào thì thế đáy."
Cô nhớ tới một chuyện, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ đệ và tri kỉ bạn tốt đi tìm bảo bối, có lấy được không? Nếu lấy được, ta sẽ lén lút đi theo đệ tới bến Phong Vĩ một chuyến, lưu ly kim thân của đại tu sĩ Phi Thăng cảnh sau khi thân tử đạo tiêu, ta còn chưa từng tận mắt thấy đâu. Irong nhà cũng có một cái, nhưng lão tổ tông cát giấu, ta nhiều năm như vậy cũng chưa thể tìm được."
Cô lặng lẽ nói: "Nếu đệ để ta thấy món đồ kia, tỷ tỷ tặng đệ một món đồ rất đặc biệt, cam đoan làm đệ tiện sát chết tu sĩ trẻ tuổi một châu."
Khương Uẩn xua tay nói: "Miễn. Sư phụ đệ tính tình cũng không tốt, đề cập đến mảnh vỡ lưu ly kim thân chuyện lớn như vậy, nếu đệ dám tự tiện làm chủ, bình thường dễ nói chuyện nữa cũng vô dụng, thế nào cũng phải lột da của đệ, thực không phải nói giỡn, sư phụ năm đó từng nói, đệ hoặc là đi Ly Châu động thiên, hoặc là đi Thần Cáo tông tòa phúc địa đó rèn luyện, phải chọn một. Kết quả chờ đệ trở lại, sư phụ bắt đầu đổi ý, nói rèn luyện phúc địa cũng cần, dù sao Ly Châu động thiên cũng từng ởi, chuyện tốt thành đôi mà, thừa dịp hai năm nay số phận tốt, ở động thiên được món bảo bối, nói không chừng ở phúc địa có thể lừa được cô vợ xinh xắn..."
Khương Uẫn mặt mày đau khổ, bát đắc dĩ nói: "Dính phải sư phụ vô lại như vậy, không có cách nào giảng đạo lý."
Nữ tử cười nhạo nói: "Thật sự là thân ở trong phúc không biết phúc, trong lịch sử Bảo Bình Châu, có mấy người có thể lấy xuất thân sơn trạch dã tu, chen thân thượng ngũ cảnh? Có thể khiến Lý Đoàn Cảnh kẻ mắt cao hơn đỉnh như vậy, cũng kính nễ có thừa? Có thể cùng vị lão bang chủ tính tình cổ quái kia trở thành bạn cùng chung họan nạn? Đệ phải biết đủ nha, có rảnh nhanh về gia tộc đốt mấy nén hương cho các lão tổ tông, hảo hảo cảm tạ tổ tiên tích đức."
Khương Uẫn vẻ mặt lạnh nhạt, lắc đầu nói: "Đừng khuyên đệ trở về, thật sự là không có nổi chút hứng thú."
Nữ tử thở dài một tiếng, đưa tay búng một phát ở trên đầu Khương Uần,"Từ nhỏ đến lớn, luôn bướng như vậy, hôm nay cũng là thần tiên trên núi rồi, còn không nhìn ra chút chuyện đó ngày xưa?”
Khương Uần không đáp lời.
Hắn nhìn vị giáo tập ma ma kia, nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Khương Uần đừng dò hỏi.
Trong lúc hai người trầm mặc, vừa vặn đại đô đốc Vi Lượng và vị giáo tập ma ma kia nói chuyện phiếm đến Trúc Hải động thiên, tới vị Thanh Thần nương nương kia.
Vi Lượng nhìn bốn phía, trúc xanh biếc ngập tràn tầm mắt, như thực như giả vui đùa: "Hiền nhân quân tử người đọc sách, đều yêu thích trúc xanh này, ta lại muốn chém đi ác trúc ngàn vạn cây."
Đích nữ Khương thị trêu ghẹo: "Vi tiên sinh, nếu ngươi ở chỗ này chặt trúc, vứt sang một bên vị lão tổ tông muốn tìm ngươi luận bàn học vấn kia của chúng ta, không ồn nhỉ?"
Vi Lượng cười nói: "Ta ngồi ở nơi đó, đoạt sự nổi bật quá mức, trái với bổn phận thần tử."
Cô đang muốn đâm hắn hai câu.
Vi Lượng cười tủm tỉm nói: "Củ gừng cay nho nhỏ, lúc còn nhỏ ta từng bé ngươi, thời gian qua thật nhanh, nháy mắt trôi qua, nha đầu đen sì trong tã lót, đã thành đại cô nương lập gia đình rồi."
Cô trợn mắt nhìn lại, lấy ra một miếng gừng sống từ nhỏ đã thích ăn hung hăng cắn một miếng.
Vi Lượng sang sảng cười to.
Khương Uẫn bội phục không thôi.
Gần đây có rất nhiều người rời khỏi Sư Tử Viên nơi ngoại ô kinh thành, yêu vật quấy phá vừa diệt trừ, người nơi khác đi rồi, người trong nhà cũng rời khỏi.
Con gái lớn Liễu Thanh Nhã bị nhốt ở nhà mẹ đẻ thật lâu vô cùng sốt sắng mang theo phu quân bỏ đi trước tiên, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, phu quân kia của cô lần này, xem như thật sự bị dọa thê thảm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận