Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1728 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (5)



Chương 1728 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (5)




Hàn Tĩnh Tín cười nói: "Đi đi, đi đi. Còn có bộ áo giáp đặc biệt của võ bí thị lang của Đại Ly đó nữa, ta sẽ không để ngươi phải bỏ ra vô ích đâu, sau này hai công trạng đó ta cũng sẽ gộp lại rồi tính vào."
Nam nhân gầy gò lau miệng, cười nói: “Đi theo điện hạ đúng là tốt thật mà, có thịt ăn nữa.”
Nam nhân gầy gò là một võ phu thất cảnh cực kỳ giỏi áp sát và chém giết, lại sở hữu một tuyệt học nổi danh khiến cho những người cùng cảnh giới cũng phải đau đầu, trong giới giang hồ của nước Thạch Hào, thật sự không thể tìm được đối thủ khiến hắn ta tận hứng. Nên hắn ta mới đi tòng quân, ban đầu thực ra hắn ta có liên quan với Thái tử, nhưng tên Thái tử gia ngốc nghếch này không phải là người biết điều, đi giao cho hắn ta một chức vụ hư vinh trong quân đội, hoàn toàn không hề cho hắn ta lợi ích thực tế gì cả, nên hắn ta mới dứt khoát đến trận doanh của Hàn Tĩnh Tín, định thừa nước đục thả câu, câu được một chức đại tướng quân, đặc biệt là câu nói là kẻ địch của vạn người trên sa trường của Tằng tiên sinh, đã khiến hắn ta cảm thấy rất ưng ý.
Trong giang hồ, cho dù tất cả giết sạch cả dòng họ, thì có thể giết được bao nhiêu người?
Trên sa trường, hàng vạn người động một tí là trộn lẫn vào với nhau, khi đang chém giết say máu, thậm chí còn có thể ngộ sát nhầm người của mình còn đám võ đạo tông sư thấp bé và điêu luyện nhón chân một chút rồi bay đi.
Hàn Tĩnh Tín nói với nam nhân đang cầm trường giáo trong tay: “Mong Hứa tướng quân giúp Hồ Hàm trấn giữ trận, đề tránh hắn ta bị lật thuyền trong mương. Dù sao cũng là tu sĩ trên núi, chúng ta cũng nên cẩn thận thì hơn."
(Lật thuyền trong mương: Mương là nơi không có sóng hay gió nên không thể bị lật thuyền, ý chỉ việc cực kỳ xui xẻo.)
Vị võ tướng cường tráng không mặc áo giáp khẽ gật đầu, kẹp bụng ngựa chậm rãi phi về phía trước.
Sau khi rời khỏi kinh thành, vị tướng quân trẻ tuổi cường tráng xuất thân từ biên quan này không mang theo bất kỳ áo giáp sắt nào, chỉ mang theo thanh mã giáo tổ truyền trên tay này mà thôi.
Hắn ta không thích việc hoàng tử Hàn Tĩnh Tín làm, nhưng cũng không đến nỗi cảm thấy chán ghét, mặc dù Hàn Tĩnh Tín tính tình gàn dở, mê câu cá, thích chém giết tràn lan, nhưng đầu óc của hắn thực sự không tệ. Ngược lại thái tử điện hạ mọt sách là một người tốt. Trên thực tế, nếu làm một Hoàng đế thời thái bình chắc chắn sẽ là một điều tốt cho người dân nước Thạch Hào, nhưng trong thời loạn lạc này, không chỉ là một số quốc gia loạn lạc, mà cả Bảo Bình châu đều đang hỗn loạn, vào thời điểm quan trọng này, tất nhiên hắn ta phải chim khôn chọn cây mà đậu, người khôn chọn chủ nhà, cho dù cành gỗ đó đã cong vẹo từ lâu rồi.
Sau khi Hồ Hàm và hai tâm phúc theo tòng quân của Hứa tướng quân lần lượt rời đi, Hàn Tĩnh Tín thực ra cũng không quá quan tâm đến chiến trường bên kia, hắn ta tiếp tục trò chuyện với Tằng tiên sinh bên cạnh.
Nói một chút về thế cục hỗn loạn hiện tại ở trung bộ của Bảo Bình châu.
Hàn Tĩnh Tín cứ nói đông nói tây, nói không hề có chút quy tắc chút nào.
Nhưng vị Tằng tiên sinh đó là hoàn toàn không hề nảy sinh sự khinh thường.
Nam nhân thấp bé và gầy gò như khỉ phóng xuống khỏi lưng ngựa, không bay thẳng về phía bọn họ mà nhẹ nhàng hạ cánh xuống nền đất tuyết, dường như đang đi dạo, thoải mái đi phía ba người cưỡi ngựa.
Mã Đốc Nghi khó tránh khỏi có chút căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Hắn ta tới rồi."
Dù sao hắn ta cũng là tùy tùng đắc lực bên cạnh một hoàng tử điện hạ, trông dáng vẻ cũng là một tông sư giang hồ giỏi cận chiến, là một luyện khí sư dưới địa tiên, một khi đến gần thì ai mà lại không bị võ phu thuần túy như một con chó điên đó cắn mất một miếng da? Đây là nhận thức chung của các tu sĩ trên núi và giang hồ dưới núi. Mã Đốc Nghi cho dù có tin tưởng Trần tiên sinh bên cạnh đến mấy thì vẫn thấy thấp thỏm bất an, Tằng Dịch thậm chí còn không dám thở mạnh, còn về phần Trần tiên sinh, hàng loạt những chuyện và hành động vĩ đại xảy ra ở hồ Thư Giản hắn đều chỉ nghe nói qua mà thôi, chưa từng tận mắt nhìn thấy, thanh niên cao lớn trước mặt còn thỉnh thoảng phủi tuyết rơi trên người toàn thân đã đổ đầy mồ hôi nóng hổi, hoàn toàn không nhận ra được sự lạnh lẽo của gió tuyết.
Trần Bình An xoay người xuống ngựa, rũ mấy bông tuyết trên vai, xắn tay áo lên.
Đi đối mặt của võ đạo tông sư đã đánh bại tất cả các đối thủ vô địch ở nước Thạch Hào, hắn ta cũng đang chậm rãi bước đến.
Bầu không khí không hề có chút căng thẳng nào cả mà giống như hai người bằng hữu giang hồ gặp lại tụ sau một thời gian dài xa cách.
Mã Đốc Nghi chỉ hận linh hồn của mình không ổn định, tấm bùa da cáo là nơi mà nàng ta nương thân, thật ra nó còn là sự trói buộc, tốt xấu gì thì lúc sinh thời nàng ta cũng là tu sĩ trong Động Phủ cảnh…
Chỉ cần nghĩ đến việc tu vi Động Phủ cảnh của mình hình như tối nay không thể giúp được gì cho Trần tiên sinh đủ khiến Mã Đốc Nghi có chút nản lòng.
Tâm tư của nữ tử thật sự là mềm dẻo dễ thay đổi như một dòng sông.
Tằng Dịch rụt rè hỏi: “Mã cô nương, Trần tiên sinh sẽ không sao chứ, đúng không?”
Mã Đốc Nghi quay đầu nhìn thanh niên cao lớn ngốc nghếch, tức giận nói: "Không lẽ ngươi hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì sao? Sau đó dựa vào sức lực của ngươi để xoay chuyển tình thế à?"
Tằng Dịch bị mắng, cảm thấy nghẹn lời vô cùng.
Kiếm khách đã bốn mươi tuổi đó dường như cũng có chút hứng thú, vừa quan sát diễn biến phía trước, vừa chậm rãi nói: “Bên phía chiến tuyến của bọn man di Đại Ly đã bị kéo quá lâu rồi, chỉ cần vương triều Chu Huỳnh cắn răng chống cự thêm một năm nữa, chặn giặc ở bên ngoài cửa quốc, thành công ngăn cản hai đạo kỵ quân dưới quyền của Tô Cao Sơn và Tào Bình của Đại Ly, đồng thời ngăn cản bọn họ đang hăng máu xông thẳng vào nội địa. Trận chiến đó chắc chắn sẽ phải đánh rồi, kỵ binh của Đại Ly đã tiến triển thuận lợi quá lâu rồi. Tình hình tiếp theo có thể trong nháy mắt đã có sự thay đổi bất ngờ. Liệu vương triều Chu Huỳnh có thể giành chiến thắng trong trận chiến này hay không, trên thực tế, mấu chốt không phải ở bản thân bọn họ mà là mấy chư hầu có thể trì hoãn được bao lâu, chỉ cần tiêu diệt được tất cả nhuệ khí hai đại quân của Tô Cao Sơn và Tào Bình thì Đại Ly chỉ có thể thất bại ở phía chư hầu xung quanh của vương triều Chu Huỳnh, rồi tự mình rút quân về phía bắc."



Bạn cần đăng nhập để bình luận