Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1701 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (9)



Chương 1701 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (9)




Tâm cảnh của Trần Bình An khẽ động, tốc độ hấp thu linh khí trời đất của tấm ngọc bài trong tay dần dần chậm lại, không còn gió cuộn, mây mù, khí thế mạnh mẽ như trước nữa, điều này khiến tất cả dã tu không hiểu chuyện gì ở xung quanh đảo Cung Liễu trăm dặm trong lòng đều hoảng sợ, ruột gan đảo lộn, còn nhầm tưởng rằng Lưu Lão Thành sắp tiến vào Tiên Nhân cảnh rồi vì vậy ông ta đã bắt đầu mổ gà lấy trứng, định điên cuồng nuốt chửng thủy vận của hồ Thư Giản, không chừa đường sống cho tất cả những dã tu khác rồi chứ.
Lưu Lão Thành cười nói: "Trần Bình An, ngươi thật tàn nhẫn. Quanh năm săn đại bàng, suýt chút nữa bị đại bàng mổ mù mắt."
Lão tu sĩ xua tay nói: "Chờ ngươi trở về đảo Thanh Hạp giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta sẽ bàn lần nữa."
Trần Bình An nói: "Ta nghĩ chi bằng Lưu đảo chủ đi cùng ta trở lại đảo Thanh Hạp vẫn tốt hơn, bằng không ta sẽ lo lắng trên đường ta trở về, Lưu đảo chủ sẽ lén lút tới thăm đảo Thanh Hạp. Đến lúc đó Lưu Chí Mậu làm sao có thể dám dùng sơn thủy trận pháp của đảo Thanh Hạp? Vì để che giấu thiên cơ, ngăn cản vị thần tiên Ngọc Phác cảnh như ông dùng phép thần thông chưởng quan sơn hà, rồi từ đó quan sát xem ta thật sự có năng lực dùng chuyện sinh tử của chính mình làm chìa khóa mở và đóng động phủ của ngọc bài hay không.”
Lưu Lão Thành tặc lưỡi nói: “Cũng khá cẩn thận đấy, khó trách có thể sống sót đến tận bây giờ. Nhưng nếu như vậy, chẳng phải ngươi đang lạy ông tôi ở bụi này sao? Nếu không thì chẳng phải lo lắng đến chưởng quan sơn hà của ta, để xác định xem ngươi rốt cuộc có thể làm được điều này không?"
Trần Bình An cười nói: "Đạo càng cao càng đặt cược lớn. Đây chính là điều Lưu đảo chủ tự nói. Lỡ như ta chết, nhưng ta cũng đã thật sự mang đến cho Lưu đảo chủ một bất ngờ cực kỳ lớn thì sao?"
Lưu Lão Thành vỗ tay cười nói: “Mặc dù ta gần như đã có thể chắc chắn tiểu tử nhà ngươi không có năng lực đó, ngươi chỉ đang khoe khoang lừa gạt ta, nhưng cũng không sao, ta sẵn sàng đích thân hộ tống ngươi quay trở lại đảo Thanh Hạp. Khi đến đảo Thanh Hạp, ngươi phải làm hai việc, sử dụng hai vật nhỏ không biết ngươi lấy được ở đâu để truyền tin cho Lưu Chí Mậu đến đảo Thanh Hạp trước chúng ta, yêu cầu hắn ta mở sơn thủy đại trận. Lý do thì ngươi cứ bịa đại ra, nếu không nghĩ ra được, ta có thể nghĩ giúp ngươi cũng được, để tránh hắn ta thậm chí còn không đủ can đảm để mở trận pháp. Ngoài ra, ngươi hãy đến phủ Chu Huyền một chuyến, đưa Hồng Tô đến gần cổng núi, ta muốn gặp nàng ấy."
Trần Bình An nghiêm túc hỏi: "Nếu ông vẫn luôn lừa dối ta, không thực sự muốn giết Hồng Tô, nhưng kết quả khi nhìn thấy nàng ấy hơi gần gũi với ta thì nảy sinh lòng ghen tị, muốn hành ta một chút thì ta phải làm sao? Ta không thể chỉ vì chuyện này mà tức giận, tiếp tục cởi bỏ cấm chế của ngọc bài, lại càng không thể nói đạo lý, đòi công đạo với ông.”
Lưu Lão Thành sửng sốt một chút, dường như không nghĩ tới điều này, cười lắc đầu nói: "Ngươi học chơi cờ từ ai? Từ Tề tiên sinh của Ly Châu động thiên suýt chút nữa phá vỡ bầu trời sao?"
Trần Bình An lắc đầu.
Lưu Lão Thành vỗ vào đầu Trần Bình An, đánh đến mức khiến Trần Bình An loạng choạng rồi nói: "Đi thôi, cứ yên tâm, ta không ghen tị gì để mà phải đánh nhau đâu."
Một già một trẻ, Trần Bình An chèo thuyền với tốc độ chậm, nhưng trong mắt Lưu Lão Thành, dĩ nhiên là đang chậm rãi quay trở lại đảo Thanh Hạp.
Tuy nhiên, Lưu Lão Thành không từ chối, để mặc Trần Bình An theo cách của mình quay về, nhưng lại chế nhạo: "Ngươi đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ra vẻ cáo mượn oai hùm, sau này ở hồ Thư Giản, hàng vạn con mắt sẽ nhìn chằm chằm vào dã tu trên chiếc thuyền này, ai dám nói không với Trần Bình An?"
Trần Bình An nói: "Hãy tận dụng tất cả mọi thứ, có thể tranh thủ chút nào hay chút đó."
Lưu Lão Thành cười trừ, cũng không để tâm, lão tu sĩ ngồi ở đầu thuyền bên kia tò mò hỏi: “Nếu như ngươi đã có tấm ngọc bài này, sao không dứt khoát hấp thu một nửa thủy vận của hồ Thư Giản? Đến lúc đó số dã tu quỳ xuống dập đầu cầu xin ngươi trả lại linh khí không phải một vạn thì cũng đến tám ngàn.”
Trần Bình An chậm rãi nói: "Không làm như vậy thì mới làm thế này được. Thủ đoạn đó sẽ có kết quả ngay lập tức, nhưng không phải là giải pháp lâu dài."
Lưu Lão Thành suy nghĩ một chút: "Thật là một dã tâm to lớn, không gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, trở thành một sơn trạch dã tu vô pháp vô thiên thì thật là đáng tiếc."
Trần Bình An sững sờ xuất thần.
Có vẻ như hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có phải là sơn trạch dã tu hay không.
Thật ra hắn cũng không có sư môn trên danh nghĩa như người thường.
Lưu Lão Thành đột nhiên cười nói: "Ngươi cũng không lớn gan như vậy đúng không? Bên trong áo bông còn mặc thêm pháp bào thì không phải sẽ mồ hôi đầm đìa sao?"
Trần Bình An nói: "Ta không phải kẻ ngốc. Mạng sống của ta đang ngàn cân treo sợi tóc, nên không tránh khỏi việc căng thẳng."
Lưu Lão Thành lắc đầu nói: "Không giống nhau. Ta rất tò mò con bài trong tay ngươi rốt cuộc là gì? Sợ chết thì sợ chết, nhưng cũng không thể trì hoãn việc ngươi đấu trí đấu dũng với ta."
Trần Bình An trả lời: "Nếu đổi lại là lúc Lưu đảo chủ vừa đánh bại hóa ngoại thiên ma, ta đoán cho dù tiền bối ông sắp phải đối mặt với một tu sĩ Phi Thăng cảnh, Lưu đảo chủ cũng sẽ không coi trọng chuyện sống chết."
Lưu Lão Thành cười nói: “Xem ra ngươi ở đảo Thanh Hạp cũng đã phải chịu đựng rất nhiều gian khổ.”
Trần Bình An dùng chân khí thuần khiết để chèo thuyền, cố tình gắng sức tránh địa phận quản lý các hòn đảo trên đường đi, để tránh việc ngọc bài hấp thụ linh khí, ảnh hưởng đến việc tự tập trung thủy vận trên bất kỳ hòn đảo nào.
Lưu Lão Thành không nhịn được nữa, lắc đầu: “Ta rút lại lời vừa nói, xem ra đời này ngươi cũng sẽ không làm dã tu được.”
Trần Bình An giơ tay, chỉ vào thanh kiếm tiên đang đeo phía sau lưng mình: "Ta là một kiếm khách."



Bạn cần đăng nhập để bình luận