Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 702: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn (1)

Chương 702: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn (1)Chương 702: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn (1)
Chương 702: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn (1)
Nam nhân thuận miệng hỏi: "Có biết Mặc gia hay không?"
Đồng Thủy Tỉnh ngồi ở cách đó không xa gật đầu nói: "Đương nhiên, trước kia tiên sinh từng nói, Mặc gia từng là một trong tứ đại học thuyết nồi tiếng, được tôn sùng vì học vấn thực sự rất giỏi, chính là biết không dễ làm càng khó, rất khảo nghiệm tâm tính học phái đệ tử, tiếp theo chính là có vẻ dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, tiên sinh nói có vẻ... đáng yêu.
Nói tới đây, Đồng Thủy Tỉnh gãi gãi đầu, cười khờ,"Là tiên sinh nhà ta nói.”
Nam nhân ăn một viên vằn thắn, gật mạnh đầu nói: "Nói rất hay." Hắn lại hỏi: "Vậy ngươi có từng nghe nói, Xa Đao Nhân du hiệp trong Mặc gia hay không? Xa trong xa khiếm (chịu nợ), đao trong kiếm đao."
Đồng Thủy Tỉnh vẻ mặt hoang mang, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chuyện này Tề tiên sinh thực sự cũng chưa từng nói gì.
Nam nhân buông chiếc đũa, vỗ vỗ bụng, trùng trùng thở ra một hơi, rất là thích ý, sau đó cười nói: "Vậy ngươi có muốn làm Xa Đao Nhân không?”
Ánh mắt Đồng Thủy Tỉnh ngưng trọng rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, cười lắc đầu,"Bán vằn thắn rất tốt, có thê kiếm tiền, lại an ồn."
Lúc trước hắn, Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhát, Lý Hòe, Thạch Xuân Gia, năm đệ tử trường tư, cùng nhau mang thân phận thực sự là xa phu của Đại Ly tử sĩ, lừa hết xoay quanh, tuy nói bày mưu tính kế cùng tra lậu bổ khuyết là Lý Bảo Bình cùng Lâm Thủ Nhất, nhưng sự thật bát cứ người nào, chỉ cần lộ ra chút dấu vết, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên cuối cùng năm đứa nhỏ chính thức trở thành đệ tử đích truyền của TỀ Tĩnh Xuân, không có một người nào không xứng đáng.
Tựa như Đồng Thủy Tỉnh, tuổi tác lớn như vậy thôi đã biết tìm Nguyễn Tú cô nương, để cho nàng giúp đỡ bán nhà cũ trong trấn nhỏ với cái giá trên trời, sau đó nhanh chóng đi tới quận thành bên kia mua tòa nhà lớn, không phải một tòa, mà là cả một con phối Trên trời rớt xuống đồng tiền lớn, có biện pháp tiêu tiền của nó, tiền có thể sinh ra tiền.
Tiền xu để nuôi sống gia đình, cũng nên có biện pháp kiếm tiền của nó, không tiêu tiền chẳng khác nào là đang kiếm tiền. Hai vế cũng không xung đột.
"Không cần sót ruột trả lời ta."
Nam nhân khoát tay, mỉm cười nói: "Về phần vì sao lựa chọn ngươi, Đồng Thủy Tỉnh, ta đã quan sát ngươi một thời gian rất dài, các mặt tuy chưa nói là tốt nhất, nhưng mà đều không có vấn đề gì. Như vậy là đủ rồi."
Đồng Thủy Tỉnh bát đắc dĩ nói: "Ngươi là?"
Nam nhân không giấu diếm, nói thẳng vào vấn đề: "Ta tên là Hứa Nhược, đệ tử Mặc gia, đến từ Trung Thổ Thần châu, đương nhiên ta không phải Xa Đao Nhân. Nhưng mà ta có một bằng hữu thực tốt, trước khi hắn chết muốn ta đáp ứng hắn, giúp hắn tuyển một đệ tử thích hợp kế thừa y bát, hắn là tổ sư gia của Xa Đao Nhân một thế hệ của Mặc gia, là một người rất lợi hại. Từng rất nhiều lần uống rượu cùng A Lương, tiền rượu đều là do hắn trả. Thời điểm A Lương du lịch ở Trung Thổ Thần châu, còn để lại một món nợ khủng, vẫn là hắn giúp đỡ trả hét."
"A Lương là ai2"
"Con trai đối thủ một mất một còn của tiên sinh của tiên sinh nhà ngươi."
"Cái gì? !"
Đồng Thủy Tỉnh ngơ ngác, đây là cái gì với cái gì a.
Nam nhân đứng lên,"Lần sau ta lại đến, ngươi cứ cân nhắc cho kỹ."
Đồng Thủy Tỉnh đột nhiên hô lên: "Đợi một lát!"
Nam nhân mỉm cười nói: "Bát vằn thắn này cho ta thiếu, nói không chừng về sau ngươi sẽ đồng ý làm Xa Đao Nhân..."
Đồng Thủy Tỉnh kiên trì nói: "Cái này đâu có được, chỉ cần là buôn bán, huynh đệ ruột thịt cũng phải tính số rõ ràng."
Nam nhân gật gật đầu, lấy ra máy đồng tiền,"Ha ha, thật giống với phong cách Xa Đao Nhân.”
Mặt trời chiều ngã về tây, Hứa Nhược nghênh ngang mà đi.
Đồng Thủy Tỉnh ngồi tại chỗ, nhìn theo du hiệp Mặc gia đi xa, nâng cánh tay lên, xoa xoa mò hôi trên trán.
Sở dĩ to gan đòi máy đồng tiền, cũng không phải là Đồng Thủy Tỉnh gan dạ, là kẻ cứng đầu liều lĩnh không biết trời cao đất rộng, mà là một cách thử lòng người tràn ngập mùi chợ búa.
Đồng Thủy Tỉnh yên lặng ngồi ở bên cạnh bàn, vẫn ngồi ngây ngốc không nhúc nhích, không có gì cảm xúc mừng như điên khi bánh nướng từ trên trời rớt xuống, ngược lại có chút hoang mang.
Thật ra thiếu niên không thích loại cảm giác này.
Thật ra dã tâm hắn không lớn, chỉ muốn về sau kiếm được tiền, không lo cơm áo, trong ngôi nhà do mình làm chủ, có một giếng nước có thể lấy nước, bên cạnh trồng một cây liễu, hàng năm mùa xuân sẽ đâm chồi, gió thổi qua, cành liễu sẽ lung lay lắc lư, thực... đáng yêu.
Rừng núi hoang vắng, đêm trăng mờ gió lớn, thích hợp giết người cướp của, cũng thích hợp trảm yêu trừ ma, còn phải xem đạo cao một thước, hay là ma cao một trượng.
Bên ngoài cổ tự rách nát Sơ Thủy quốc, có tiếng hoan hô cười nói oanh oanh yến yến truyền đến, cuối cùng truyền đến từng tiếng đập cửa vang lên, hán tử râu quai nón nhìn Trần Bình An, lại liếc mắt nhìn Trương Sơn Phong, trêu chọc nói: "Hai người các ngươi ai đi đón khách? Nếu ta đi mở cửa, sợ là sẽ dọa sợ nữ yêu tinh, đến lúc đó người ta không nói hai lời quay đầu bỏ chạy, phải làm sao?” Đạo sĩ Trương Sơn Phong vỗ võ bộ ngực,"So với Trần Bình An tướng mạo tiểu đạo anh tuấn hơn một chút...”
Liễu Xích Thành bị Thính Yêu Linh làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng, vừa nghe tới nữ yêu tinh, lập tức nghĩ tới hồ tiên diễm quỷ trong thần tiên chí quái, dũng khí dâng trào, nhanh chóng bỏ dậy khỏi mặt đất, hét lên: "Ta đi ta đi, những cổ linh tinh quái trong sách thích nhất là loại văn nhược thư sinh, ba người các ngươi người cầm đao người đeo kiếm, vẫn là ta thích hợp nhất, nhưng trước tiên nói rõ, đụng phải yêu tinh tốt, chúng ta từ từ nói chuyện, nếu như người ta nguyện ý cùng ta xuân tiêu một khắc, các ngươi đừng ngăn cản, mà nếu quả thật đụng phải quỷ mị xấu xa ăn thịt ăn tim gan người, các ngươi nên cứu tai"
Liễu Xích Thành hí hửng chạy tới mở ra đại môn, vù một cái cuồng phong gào thét, thổi đến nỗi thư sinh nghèo kiết hủ lậu không mở được mắt, sau đó chỉ cảm thấy làn gió thơm thổi qua, bên người vang lên tiếng nói kiều my như hai chiếc chuông bạc, còn có một tay áo tơ lụa xẹt qua khuôn mặt hắn, tơ lụa mềm mại để cho Liễu Xích Thành có chút say mê, vội vàng đóng cửa lại, đợi cho gió núi ngừng lại, xoay người tập trung nhìn lại, thấy được ba cô gái dung mạo xinh đẹp, trong đó hai vị cười duyên đi tới hướng đống lửa nơi có ba người hán tử râu quai nón, thân thể đẫy đà, tuy chỉ là bóng lưng lắc lư thôi đã khiến Liễu Xích Thành tâm thần lay động, còn có một cô gái độ tuổi thanh xuân ít tuổi hơn, mặc váy dài màu hồng phán, chân mang giầy thêu, hoảng sợ đứng ở trước người Liễu Xích Thành cách đó không xa, ngón tay nắm chặt quần áo, so với hai mỹ nhân tỷ tỷ tính tình hào phóng, ở trong mắt Liễu Xích Thành, tiểu cô gái càng động lòng người.
Hán tử râu quai nón đang ngồi xếp bằng ngồi uống rượu, hai cô gái mặc quần áo "phóng khoáng", nơi bộ ngực lộ ra một mảng lớn phong cảnh trắng bóng kiều diễm, đạo sĩ trẻ tuổi da mặt mỏng nhìn mà hơi đỏ mặt, Trần Bình An đang khêu lửa trại, cho thêm củi khô vào trong đống lửa, củi khô cháy mạnh, không ngừng phát ra tiếng vang bập bùng.
Hai mỹ nhân "ngực có khe rãnh” này, thu ba lưu chuyển, nhanh chóng chọn được đối tượng thuận mắt thuận lòng, một người ngồi ở bên cạnh đạo sĩ trẻ tuổi, một người dừng lại bên cạnh Trần Bình An, hán tử râu quai nón vốn đã giang ra hai tay, kết quả động tác cứng lại ở bên kia, ngắn người, đành phải tự mình uống rượu che dấu lúng túng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận