Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1634 - Trời Sáng Rồi (1)



Chương 1634 - Trời Sáng Rồi (1)




Hai người tiểu hồ ly và lão hồ ly “vốn cùng một người mà tách rời hồn phách” lần này từ đầu đến cuối đều nói chuyện phiếm với nhau một cách bình đạm nhẹ nhàng, những lời nói ra dường như đều vô cùng ăn ý, đều như đang vô tình hay cố ý đè thấp độ cao và ý nghĩa của vòng tròn mà Trần Bình An vẽ trên bến đò.
Tiếp theo nữa hai người cũng không nói gì thêm.
Thôi Sàm bắt đầu mở thanh phi kiếm truyền tin thứ tư ra.
Bởi muốn đảm bảo thanh phi kiếm này bay được giữa khe hở của dòng chảy thời gian sẽ cần phải tiêu hao một lượng tiền thần tiên cực kỳ to lớn cho nên độ dài của những câu chuyện trong thư thường không quá dài, cố gắng giản lược và tóm gọn hết mức.
Đây cũng là một trong những hiệu quả từ việc thay đổi mạnh mẽ cách quản lý phiền hà trong quan trường sau khi Thôi Sàm trở thành quốc sư Đại Ly.
Cố gắng nói những lời mà mọi người đều có thể “nghe hiểu được” vào tai các văn quan võ tướng.
Trông Thôi Sàm như đang bận rộn xử lý chính vụ.
Thôi Đông Sơn buồn chán ngồi đó, trong lòng âm thầm lặp đi lặp lại một câu, chính là câu nói mà là lão tú tài từng đề cập đến khi âm thầm luận đạo với một vị đại phật tử viễn du đến Hạo Nhiên thiên hạ.
“Lòng ta sáng tỏ, người còn nói gì được nữa.”
Thôi Sàm đã xử lý hết tất cả các chính sự quân vụ đâu vào đấy, hồi âm lại từng thư một.
Sau đó Thôi Sàm lẳng lặng ngồi đó, dùng pháp thuật nội thị, đắm chìm tinh thần vào trong đó. Nguyên anh “Thôi Sàm” đang ngồi trên mặt đất ở trong khiếu huyệt bản mệnh, thay đổi đường thằng trong vòng tròn trên bến đò kia, thế là biến thành đồ án Âm Dương Ngư mà Đạo tổ đã vẽ ra ở nhân gian năm xưa.
Sau đó vung tay áo lên, nhẹ nhàng đẩy cái vòng tròn đó sang một bên sau đó lại nhìn vòng tròn kia một lần nữa, nhìn tấm bản đồ bị chia nhỏ ra kia, sáu phần, lúc đó Trần Bình An đã từng nhắc đến chuyện sẽ không dùng cách nhìn từ trên cao xuống mà hắn sẽ đi vòng quanh, đó chính là chỉ có phân chia trái phải, vá trời lấp biển, di chuyển lòng người, cái này gọi là luân hồi không thôi!
Tâm thần nguyên anh của Thôi Sàm càng xem sắc mặt càng lạnh căm căm.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, Thôi Sàm lại rút tâm thần của mình lại, mở to mắt, trong một bên tay áo, hai ngón tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Lấy chữ Diêu mở đầu.
Sau đó vào một khoảnh khắc nào đó.
“Thôi Đông Sơn!”
“Thôi Sàm!”
Một già một trẻ gần như đồng thời cùng hô lên tên của đối phương.
Thôi Đông Sơn nhanh chóng lấy bức Quang Âm Tẩu Mã Đồ mà lúc trước đã từng cho Bùi Tiền xem, trải ra dưới đất.
Thôi Sàm thì nhanh chóng đi về phía biên giới lôi trì vàng kim của Thôi Đông Sơn, trầm giọng nói: “Chỉ chọn ra bức họa của những thợ cả họ Diêu tại lò gốm! Tất cả!”
Thôi Đông Sơn thẹn quá thành giận nói: “Tên Dương lão đầu kia còn khốn kiếp hơn cả ngươi nữa! Chắc chắn hắn ta đã cố ý che giấu tung tích của tất cả những người thợ cả họ Diêu tại lò gốm, che trời vượt biển, lúc trước chúng ta cũng không thèm dụng tâm thôi diễn điểm này, chính là đã cho Dương lão đầu con đường cống hẹp để thoát ra! Ôi trời mẹ nó, đây nhất định là một cuộc giao dịch giữa thợ cả họ Diêu và Dương lão đâu! Thôi Sàm, thế mà ta với ngươi lại tự nhiên đi may áo cưới cho người khác, Thôi Sàm ta có thể bị văn mạch nho gia bức tử, bị thiên hạ đại thế nghiền ép đến chết nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không thể chết một cách ngu ngốc được!”
Dưới tình thế cấp bách, Thôi Đông Sơn cũng không thèm so đo chuyện “Thôi Sàm” nói sai nữa.
Thôi Sàm càng nghĩ càng điên, bắt đầu trực tiếp chửi ầm lên: “Tề Tĩnh Xuân bị mù rồi sao? Không phải tài đánh cờ của hắn cao đến nỗi thành chủ Bạch Đế thành cũng xem hắn như là đối thủ đó sao? Năm mươi chín năm trước ở Ly Châu động thiên, Tề Tĩnh Xuân hắn chỉ có thất vọng mà thôi, nhưng sau đó hắn lại quyết định đưa một phần quan trọng của sự thất vọng đó gửi gắm lên người Trần Bình An rồi lại bỏ mặc không thèm quan tâm? Buông xuôi bỏ mặc, làm như không biết? Ta chỉ nói Phật gia, vị tồn tại làm ra chuyện thu lấy tiền thuê ba ngàn năm của Ly Châu động thiên kia chắc chắn không đơn giản như vậy! Nói không chừng mấy người khổ hạnh tăng đó đều chỉ là chướng nhãn pháp!”
Thôi Sàm bình tĩnh hơn rất nhiều so với Thôi Sàm đang tức thở hổn hển kia, hỏi: “Hai thanh phi kiếm trên người Trần Bình An kia, trước khi có tên gọi là Mùng Một và Mười Lăm, tên thật của chúng nó là gì?”
Thôi Sàm cau mày, nói: “Ta chỉ biết Trần Bình An có được thanh kiếm tên là Mùng Một kia xuất hiện ở Hoàng Đình quốc, sau khi bức tranh Sơn Hà đồ của lão túc tài xuất hiện khe nứt, lão tú tài đi ra khỏi bức tranh, rồi giao nó cho Trần Bình An. Thanh phi kiếm thứ hai là Mười Lăm thì của Dương lão đầu, số tuổi của người này không kém cạnh gì con rùa già vạn năm lỗ mũi trâu thối ở đông hải kia, ông ta dùng nó để trao đổi với một món phế phẩm không đáng tiền của Trần Bình An, chủ động đưa cho Trần Bình An. Dương lão đầu đầu nói cứ gọi nó là Mười Lăm đi, rõ ràng là thuận theo lần đổi tên đầu tiên của Trần Bình An, vui mồm gọi đại một cái tên.”
Thôi Sàm cuối đầu nhìn chằm chằm vào bức Sơn Hà Tẩu Mã đồ, dùng bí pháp độc môn lấy ra vài đoạn hình ảnh ngắn.
Thôi Sàm đưa tay chỉ ra ngoài lâu mắng to: “Tề Tĩnh Xuân là đồ mắt mù, lão tú tài cũng điên theo luôn rồi?”
Thôi Sàm lạnh nhạt đáp: “Là ai tốn bao tâm sức muốn Trần Bình An đi nghiên cứu kinh phật?”
Thôi Đông Sơn nhổ mạnh một ngụm nước bọt về phía ngoài lôi trì kim sắc, bay về phía đầu của thôi sàm: “Cút mẹ ngươi đi, nếu không phải ngươi tạo nên cảnh tình này hại thầy trò bọn ta thì ta sẽ để Trần Bình An đọc mấy thứ bách gia tam giáo đúng đắn kia sao?”
Thôi Sàm không thèm ngẩng đầu, chỉ vung tay áo, ngụm nước bọt kia lập tức bay trở lại trên mặt Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn tiện tay lau mặt, tức giận bất bình, vẫn đang mắng trời mắng đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận